Vị Đắng Của Đường Mật

Chương 40: Tâm tình Quế Lâm - THẨM THIÊN

Từ lúc Thẩm Thiên biết ra tình yêu giữa Phương Vĩ Quân và Chi Nguyệt, sau khi rời khỏi trạm xe bus Thẩm Thiên một mạch lái xe tới quán bar ngồi uống rượu một mình.

Quả thật tâm trạng anh rất ảm đạm, Chi Nguyệt bên cạnh Phương Vĩ Quân theo anh là tốt, có thể đem đến cho Chi Nguyệt được cuộc sống hạnh phúc.

Thẩm Thiên cầm ly rượu trên tay nấc cạn một hơi, anh hiện giờ chẳng khác nào người vừa rơi xuống đáy vực, chới với hụt hẫng như mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Ngoài mặt Thẩm Thiên buột phải tròn vai, tỏ vẻ bình thường ra sức chúc mừng cho hai người hạnh phúc. Cho dù hôm nay tâm trạng anh có tồi tệ ra sao anh phải mỉm cười, đối mặt với vấp ngã tình trường. Vốn dĩ tình yêu của anh đã định sẵn chẳng có lối đi, thì không cần thiết chi phải lựa chọn con đường mình bước.

"Tôi vẫn ổn mà, chỉ là trái tim tôi đau vì đã mất đi một người trước giờ vẫn luôn nghĩ là quan trọng".

Thẩm Thiên chợt cười buồn bã rồi rót rượu ra ly, uống đến hết một chai rượu Whisky trên bàn vẫn không hay. Chưa bao giờ anh để rượu làm mình say, chỉ là hôm nay anh lụy tình nên đành phá lệ để rượu làm say anh.

Có ai đó nói rằng! khi người ta thấy người mình yêu được hạnh phúc miễn là bên ai, thì bản thân mình cũng hạnh phúc. Chỉ là lý luận giả tạo để ngầm xoa dịu nổi đau thôi, thực tế thì khó buông bỏ được.

Thẩm Thiên say bí tỉ gục đầu xuống quầy rượu, nhân viên lung lay gọi anh mấy lần Thẩm Thiên mới ngước mặt lên nhìn cậu ta.

- Chuyện gì thế hử?

- Anh Thẩm...anh có ổn không?

Thẩm Thiên nhếch miệng cười thật nhạt với cậu ta.

- Đến cậu, còn hỏi tôi có ổn hay không?

Nói xong Thẩm Thiên mở ví lấy tiền ra đặt xuống bàn bỏ đi, nhưng đúng là không thể nhấc nổi bước chân huống hồ là rời khỏi quán. Thẩm Thiên là khách Vip của quán bar nên rất được chú trọng quan tâm, cậu ta liền nói với Thẩm Thiên.

- Anh Thẩm, anh xem có thể gọi bạn đến đón anh không?

Lúc này Thẩm Thiên mới chấp nhận mình đã say, lấy điện thoại ra nhấn vào danh bạ bạn bè tìm kiếm.

Sau một hồi lướt phía trên là tên Phương Vĩ Quân nhưng ngón tay anh chợt khựng lại giờ này cũng không nên làm vật cản trở hai người họ bên nhau.

Đáng thương cho kẻ mang phận đơn phương, có muốn ghen tuông cũng chẳng đủ tư cách.

Tiếp theo lướt xuống là tên Hải Đồng, anh càng không muốn lấy mất thời gian được nghỉ của cậu ấy. Kéo tiếp xuống là Quế Lâm lại càng không được, không nên làm phiền con gái nhà người ta trong lúc này.

Thẩm Thiên lướt đi lướt lại lập tức bỏ điện thoại xuống bàn không gọi cho ai nữa, kê tay gối đầu xuống bàn ngủ.

Vô tình ngón tay anh va phải số Quế Lâm, đổ lên một hồi chuông dài cô mới bắt máy. Nhưng khi bắt máy xong, Quế Lâm chỉ nghe được tiếng nhạc ì xèo bên ngoài hút vào, ngoài ra không nghe thấy Thẩm Thiên nói gì cả.

Quế Lâm "Alo" mãi vẫn không nghe thấy anh trả lời, cô vừa bực vừa bất lực tắt ngang. Ngồi nghĩ một lúc Quế Lâm mới quyết định gọi lại cho anh, qua bao nhiêu cuộc rung chuông dài tưởng rằng không ai bắt máy nhưng cuối cùng bỗng có một giọng xa lạ cất lên.

- Alo...

- À....anh là.....?

Quế Lâm có chút ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi. Giọng bên kia truyền đến một hơi cười nhẹ đáp.

- Tôi là nhân viên của quán bar Tadioto, anh Thẩm đang say ở đây. Không biết cô là gì với anh Thẩm, có thể giúp tôi tới đón ngài ấy về được không?

Nói xong chiếc điện thoại lập tức bỏ vào trong túi xách, Quế Lâm vội vã mang giày bắt taxi tới quán bar Tadioto cho nhanh.

Đến nơi bước vào bên trong Quế Lâm đã trông thấy bóng dáng Thẩm Thiên gục đầu trên quầy rượu, vì sao anh lại uống nhiều tới vậy? Bình thường chẳng phải tửu lượng rất tốt sao?

Quế Lâm bước tới chỗ Thẩm Thiên lung vào vai anh mấy cái, nhưng anh vẫn không có phản ứng, cũng đủ hiểu anh say tới mức nào. Quế Lâm đành nhờ nhân viên của quán phụ cô đưa Thẩm Thiên ra xe. Trên đường đi, Quế Lâm nhìn qua người đàn ông say bí tỉ này mà không biết liệu tính ra sao.

Đưa về nhà anh, Quế Lâm không biết chỗ ở. Đưa về nhà mình lại càng không được. Gia đình biết chuyện cô tự ý mang đàn ông về nhà, e rằng phải tốn nước bọt ba ngày ba đêm để mà giải thích. Cuối cùng Quế Lâm buột lòng phải đưa anh tới khách sạn, khó khăn lắm mới đưa thân xác to đùng của anh vào phòng.

Đỡ anh xuống giường đồng thời cô cũng bị lực cơ thể anh một phát kéo ngã xuống theo, người Quế Lâm nằm trên người anh. Chưa bao giờ Quế Lâm cảm nhận hơi ấm, mùi hương nam tính anh rõ ràng đến vậy, khiến trái tim yêu cô vùng dậy đập loạn xạ.

Cho rằng cô là người nhân cơ hội cũng được, Quế Lâm muốn được một lần cảm nhận được nhịp tim của anh. Quế Lâm nhẹ nhàng áp sát một bên tai mình xuống l*иg ngực anh, cảm nhận hơi thở lẫn từng nhịp tim đập thình thịch ở trong l*иg ngực anh. Cảm giác này thật thú vị!

Nó chỉ thú vị với người mình yêu thương chân thành mà thôi.

Lúc sau Quế Lâm biết đủ mà tỉnh mộng, giấc mộng đầy hiện thực. Quế Lâm ngồi dậy, nhưng bất ngờ bị tay Thẩm Thiên níu lại một phát lật người Quế Lâm nằm xuống giường. Ánh mắt mơ màng của Thẩm Thiên đối nhìn Quế Lâm dường như lại hóa đỗi thâm trầm, dịu dàng làm Quế Lâm dao động tâm can khó khăn hô hấp nuốt một ngụm nước bọt.

- Anh Thẩm....

Ngón tay Thẩm Thiên khéo đặt trên môi Quế Lâm ngăn lời cô, dùng toàn bộ vẻ đẹp ôn nhu mình thu hút cô. Quế Lâm ngập ngừng không thể buông lời nói chỉ vương ánh mắt e thẹn đỏ bừng nhìn anh. Lập tức sau đó, Thẩm Thiên nghiêng mặt đưa môi mình xuống hôn cô, giây phút đó Quế Lâm tròn xoe mắt bất ngờ. Nhưng cô không thể gạt bỏ hay phủ nhận cảm xúc nơi trái tim cô đang dậy sóng, Quế Lâm vụn về đáp lại nụ hôn Thẩm Thiên, căn phòng ngập tràn hương vị mật ngọt của hai người như hương vị socola....

Sáng hôm sau trong gian phòng rộng rãi sang trọng của khách sạn Castle của thành phố Tô Thành, trên chiếc giường lớn Thẩm Thiên tỉnh dậy sau một đêm bị rượu khống chế, thân thể nặng trĩu đầu bị đau như búa bổ.

Anh thừa biết đây là tác dụng phụ của việc uống quá nhiều rượu trước khi ngủ, nhưng có lẽ anh chưa nhớ đêm qua mình đã làm gì với con gái người ta. Thẩm Thiên ngồi dậy cảm giác toàn thân mình trống trải man mát, anh kéo chiếc chăn lên thật không tin nổi...rốt cuộc anh đã làm gì tối qua vậy? Mà trên người chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ.

Ngay lúc bản thân anh còn hoang mang, Quế Lâm từ trong phòng vệ sinh bước ra, anh trừng mắt ngỡ ngàng nhìn Quế Lâm. Lúc này tâm lý anh không thể không nghĩ tới chuyện đó, chuyện anh đã làm với Quế Lâm. Anh thật sự đã giẫm lên thân xác người con gái này sao? Càng nghĩ Thẩm Thiên càng cảm thấy tội lỗi chất chồng, nặng nề gay rứt trong lòng.

Quế Lâm ngồi xuống đối diện chỗ anh, cô chưa nói gì Thẩm Thiên vội lên tiếng.

- Anh xin lỗi về chuyện tối qua anh đã gây ra cho em...anh...

- Không sao, em hiểu mà người say ai mà chẳng vậy.

- Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.

Quế Lâm nhướn mày, cong cong cánh môi khó hiểu một chút.

- Chịu trách nhiệm với em...vậy anh muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây?

Câu hỏi Quế Lâm đột ngột anh nhất thời chưa suy tính, lời đáp ra đành nghẹn lại ở cổ họng. Thẩm Thiên liếʍ cánh môi ậm ừ mãi không thành lời. Quế Lâm chợt mỉm cười đi tới chỗ anh.

- Quần áo anh em đã sấy khô rồi, anh có thể mặc vào. Lần sau, anh còn như vậy nữa em bỏ thật đấy.

- Vậy... chúng ta.....

Vừa nói Thẩm Thiên vừa biểu thị ý gì đó khó trình bày với Quế Lâm mang vẻ thăm dò ý cô, anh thật sự không nhớ bản thân mình đã làm gì với cô. Quế Lâm vội hiểu ra vấn đề, cô khịt cười một chút.

- Chúng ta như thế nào chẳng lẽ bản thân anh lại không nhận định được hay sao?

- Anh.....

Nhìn người đàn ông ngày thường nghiêm túc thông minh bao nhiêu bây giờ ngốc nghếch bấy nhiêu. Cuối cùng Quế Lâm phải diễn lại toàn bộ những gì anh đã làm với cô tối qua ngoài trừ nụ hôn của hai người. Thật ra tối qua trông lúc đang hôn cao trào thì anh lật ngang mắc ói nôn ra khắp người bẩn cả quần áo, buột lòng Quế Lâm phải cởi hết quần áo anh mang đi giặc.

Chuyện chỉ có như thế, người nào đó nghe xong thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ gánh nặng trong lòng. Anh chỉ sợ bản thân mình vô tình trong lúc say lại làm tổn thương tới Quế Lâm, điều này anh không hề muốn.