Dạy Lão Đại Yêu Đương

Chương 55: Chơi lớn vậy sao?

Xích Diễm cười lạnh, cậu ta bước lại gần lấy con dao trên tay 001 sau đó nhàn nhạt nhìn Hải Sang: “Trước khi chết có muốn trăn trối gì không?”

“Tại sao? Tại sao lại muốn gϊếŧ tôi? Tôi chưa đυ.ng chạm gì đến lão đại các người cả.” Hải Sang hoảng sợ, với Hàn Gia Mẫn lão ta có thể đùa cợt nhưng với Xích Diễm thì không.

Xích Diễm nhếch môi cười lạnh: “Tại sao ư? Ông biết rõ Yin là người của lão đại mà còn dám đυ.ng vào, vậy thì tôi tiễn giúp ông một đoạn.”

Xích Diễm nói xong thì thẳng tay rạch một đường ngang cổ Hải Sang sau đó đưa tay 001 cầm lấy. Vụ việc này dù thế nào cũng không liên quan Huyết Long bang, để nội bộ những người đó tự giải quyết thôi.

Có điều, Xích Diễm không thích để xảy ra sơ suất nên dùng một ngọn lửa đốt cháy tất cả. Toàn bộ căn phòng đều rực ánh lửa, các dãy hành lang nhờ khói lan tỏa mà không ai thấy cậu ta rời đi.

Cung Lục Vương đưa Hàn Gia Mẫn đi bằng lối sau và lên xe mà Đại Lang đợi sẵn. Khi hai người vừa lên xe rời đi thì xe cảnh sát cũng ập tới, tất cả các khách mời đều bị giữ lại.

Đường Thất ở tòa nhà đối diện nhìn Lục Nghị: “Yin bị thương nặng lắm đấy! Cậu giao dịch như thế đúng là vẽ đường chết cho Yin.”

Lục Nghị đặt ly rượu trên bàn nhưng tâm tình có chút không vui, bị tính toán sau lưng lại gián tiếp hại Hàn Gia Mẫn khiến anh ta siết chặt hai tay: “Món nợ này tôi nhất định sẽ tính với kẻ đó. Nhưng mà, cũng nhờ vậy tôi mới biết người đứng đầu Hắc Ám và một ai đó trong sở cảnh sát hợp tác với nhau.”

“Cậu định báo với phía trên thế nào?” Đường Thất dựa lưng vào cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.

“Tốt nhất công khai thân phận của Yin, như vậy tôi mới có thể bảo vệ được.” Lục Nghị sau một hồi suy nghĩ thì nhìn Đường Thất: “Gửi thư liên hôn đến cho Hàn Thiên Vũ, tự cậu ta sẽ biết làm gì.”

Đường Thất có chút trầm trồ: “Chơi lớn vậy sao? Thật không giống cậu bao giờ.”

“Ai biết đâu!” Lục Nghị nói xong thì kéo rèm cửa lại, cả hai cũng rời đi.

Khu vực đó được toàn bộ cảnh sát bao vây, sau khi lấy thông tin và danh sách thì lão Hà phát hiện Hàn Gia Mẫn và Cung Lục Vương cũng có mặt. Ông ấy liền tìm cách gạt tên hai người ra sau đó đưa cho cấp dưới giải quyết.

Cao Vỹ ban đầu có xem qua nên khi danh sách đưa ra cậu có chút thắc mắc vì tên hai người kia biến mất. Cung Lục Vương thì không nói, nhưng Hàn Gia Mẫn là ai mà lại có thể khiến lão Hà bảo vệ như vậy?

[...]

Sau khi Hàn Gia Mẫn được đưa về Huyết Long bang thì Á Hy vội vàng khám cho Hàn Gia Mẫn. Lúc này vết thương ở bụng bị nhiễm trùng đôi chút nên cứ rỉ máu mãi.

“Bị thương ngày hôm qua sao?” Á Hy kéo áo Hàn Gia Mẫn lên xử lý vết thương, động tác rất nhẹ vì sợ làm Hàn Gia Mẫn đau. Cung Lục Vương ở bên cạnh không phủ nhận: “Có lẽ!”

“Nhìn tình hình thì do vết thương cũ ảnh hưởng, mà cả cái mùi xuân dược kia nữa.” Á Hy khử trùng và băng bó xong thì tiêm cho Hàn Gia Mẫn một liều thuốc bổ sung tinh thần và thuốc kháng sinh.

Cung Lục Vương nghe vậy thì nhíu mày: “Xuân dược?”

“Trên người Yin còn lưu lại! Chắc là bị ai hại mới thất thế, hoặc là đã bị tính toán từ trước.” Á Hy thấy một vài tinh bột trắng còn dính trên người Hàn Gia Mẫn, đó có thể là thuốc ngủ được trộn nhiều loại lại với nhau. Cô ấy thấy Cung Lục Vương có vẻ lo lắng nên trấn an: “Yên tâm đi, chỉ cần tịnh dưỡng nửa tháng là ổn thôi.”

Cung Lục Vương gật đầu, chuyện này vì anh nên cuối cùng anh đã nhận trách nhiệm chăm sóc cho cô. Mọi việc ở Huyết Long bang giao lại hết cho Phó Kỳ và Đại Lang giải quyết. Xích Diễm cũng còn trong thời gian nghỉ ngơi nên anh không gây áp lực nhiều.

Một tuần sau.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa khiến Hàn Gia Mẫn nhíu mày mở mắt, tiện tay đưa tay lên che mắt. Hàn Thiên Vũ thấy vậy thì đứng lên kéo thêm một cái rèm để che nắng cho em gái mình rồi hỏi: “Có chỗ nào không ổn không?”

“Em ngủ bao lâu rồi?” Hàn Gia Mẫn nhìn anh mình, cô ngồi dậy nhưng không được. Hàn Thiên Vũ đỡ em gái mình dựa vào gối rồi nói: “Một tuần! Em có biết anh lo lắng thế nào không? Sao em cứ thích mạo hiểm vậy?”

“Xin lỗi!” Hàn Gia Mẫn cúi đầu, xem ra khiến mọi người lo lắng rồi.

“Là tôi bảo vệ không tốt, đừng trách Yin.”

“Lục Vương!”

Hàn Gia Mẫn nghe tiếng của anh thì vội lên tiếng, dường như tâm tình có chút vui vui. Cung Lục Vương lại gần nhìn cô: “Cái mặt mới tỉnh mà nhìn tôi ngây ngô vậy?”

“Tôi thích anh!” Hàn Gia Mẫn hít một hơi thật sâu rồi nói lớn khiến anh hai cô và cả Cung Lục Vương bất ngờ.

“Hả? Đùa à?” Cung Lục Vương nhíu mày đưa tay lên trán Hàn Gia Mẫn: “Trán không nóng, nhìn cũng không giống có bệnh. Cô bị gì vậy? Thử thách tôi hả?”

Hàn Gia Mẫn bĩu môi khó chịu: “Tôi thích anh thật mà!”

“Ngã vào lòng tôi đi!” Cung Lục Vương cười trêu vì nghĩ Hàn Gia Mẫn giỡn. Hàn Gia Mẫn định xuống giường làm thật thì Cung Lục Vương né ra: “Tôi đi ra ngoài trước! Anh em hai người nói chuyện đi.”

Cung Lục Vương nói xong thì chạy đi ngay, biểu cảm gương mặt có chút kỳ lạ. Hàn Thiên Vũ nhìn em gái mình nghi hoặc: “Em bị vấn đề chỗ nào vậy?”

“Hả? Em thích Lục Vương thì em nói thôi, chứ có bị gì đâu.” Hàn Gia Mẫn nhún vai tỏ vẻ vô hại thì bị anh mình giáo huấn: “Em là con gái! Hơn nữa mới tỉnh dậy mà nói năng lung tung, anh mà là cậu ta thì cũng chạy mất dép.”

Hàn Gia Mẫn gật đầu, anh hai mình nói cũng đúng. Chắc là cô đột ngột nói như vậy nên khiến Cung Lục Vương đa nghi, thôi thì đợi có dịp sẽ nói. Đến bữa cơm trưa thì mọi người đều ở phòng bếp.

Trên bàn có rất nhiều món ăn, Hàn Gia Mẫn gắp bỏ vào chén liên tục thì bị Cung Lục Vương kéo lại ăn lấy chén cơm của cô. Cô nhíu mày sau đó nở nụ cười gian xảo: “Ngon không?”

“Ngon chứ! Cô ăn cái này đi.” Cung Lục Vương đẩy chén cháo nóng qua cho Hàn Gia Mẫn rồi tiếp tục ăn.