Thừa Bình Đế ngồi ngay ngắn trên ghế lạnh lùng nhìn Tiêu Vô Định quỳ bên dưới, hai tay nắm chặt,giống như chỉ lát nữa thôi là sẽ nổi giận. Từ Nguyên Thú thấy đại sự không ổn liền bước nhanh về phía trước đến giữa cung điện giải vây, nói: "Bệ hạ, Vô Định là một tên cố chấp, từ trước đến giờ lại trọng tình trọng nghĩa, đã từng thấy rất nhiều sinh tử nên khó tránh khỏi trong lòng có khúc mắc mà chui vào ngõ cụt,hắn nói lời nói này tuyệt đối không có ý mạo phạm bệ hạ cùng điện hạ ." Nói xong hắn quay đầu đối với Tiêu Vô Định khiển trách: "Đao kiếm không có mắt thì sao? ngươi dự định cả đời cô đơn hay sao? ! Lão tử ở trên chiến trường lăn lộn nhiều như vậy năm bây giờ không phải vẫn khỏe mạnh? ! Nói lời vô liêm sỉ! Ung Ninh điện hạ là người mà bao nhiêu người muốn đều không với đến, tiểu tử ngươi lại nguyện ý chắp tay dâng cho người khác? Còn không mau mau tạ bệ hạ long ân? !"
Tiêu Vô Định biết từ chối không được, cự tuyệt nữa sợ là bữa phong yến này cũng không cần ăn mà trực tiếp cởi giáp về quê đi,nhưng điện hạ rõ ràng không biết chuyện,tuy điện hạ bây giờ thích nàng nhưng không hẳn sẽ nguyện gả cho nàng, huống hồ, lấy điện hạ thì thân phận của nàng còn có thể giấu bao lâu. . . Tiêu Vô Định hít sâu một hơi, khẽ ngẩng đầu nghiêng về phía Chu Cẩm Hà, thấy nàng lông mày khẽ nhíu nhìn nàng, hai người nhìn nhau nàng liền khẽ gật đầu. Hình thức bức bách cũng không thể kìm được nàng. Tiêu Vô Định quay đầu trở lại, thở ra một hơi, nói: "Đại Tướng quân giáo huấn rất đúng, là mạt tướng để tâm vào chuyện vụn vặt, có thể lấy điện hạ là phúc phận tu mấy đời của mạt tướng, mạt tướng nhất định đem toàn lực che chở điện hạ, tạ bệ hạ long ân."
Chu Cẩm Hà cũng đứng dậy, đến bên cạnh nàng quỳ xuống hướng Thừa Bình Đế hành lễ, ngoan ngoãn nói: "Nhi thần lĩnh chỉ, tạ phụ hoàng long ân."
Nhan Hậu cũng ở một bên khuyên can, nhẹ kéo kéo ống tay áo Thừa Bình Đế , cười giỡn nói: "Được rồi bệ hạ, nhìn ngài đem Tiêu Tướng quân sợ hãi đến như vậy, ngài đột nhiên tứ hôn là tất cả đều không phản ứng kịp. Tiêu Tướng quân một đường mệt nhọc, sướиɠ đến phát rồ rồi mới như vậy, ngày tốt đẹp thế này thật không nên nổi giận aa."
Một đám đại thần cũng đúng lúc quỳ xuống hô to: "Chúc mừng bệ hạ nương nương có giai tế, cung chúc Ung Ninh Công chúa, Trấn Bắc Đại Tướng quân trăm năm hảo hợp."
Thấy Chu Cẩm Hà cùng Nhan Hậu đều mở miệng, Thừa Bình Đế mới miễn cưỡng ngừng tức giận, vung tay lên: "Miễn lễ ." Phân phó cung yến tiếp tục, chỉ là trong lòng có mấy phần không đặt ở nơi đó. Tiêu Vô Định ở ngay dưới ghế củaTừ Nguyên Thú, hai người về chỗ ngồi, thừa dịp ca vũ lên Từ Nguyên Thú mỉm cười hướng nàng giơ chén rượu, làm như chúc mừng nhưng kì thực là răn dạy: "Ngươi hôm nay làm sao lại thất thố như thế? ! Bình thường thông minh cực kì, làm sao lúc này lại hồ đồ vậy? ! Bệ hạ nghĩ đến mặt mũi, dù không thể cưới cũng không thể ở trước mặt bách quan bỏ qua mặt mũi của bệ hạ a! Cũng may lúc nãy Ung Ninh điện hạ cùng Hoàng Hậu nương nương còn nói giúp ngươi, bằng không ta xem ngươi làm sao đối ứng!"
Tiêu Vô Định thở dài, nói: "Ngài giáo huấn đúng aa. . . Chỉ là kéo nàng vào ta sao có thể dễ dàng hành động. . . Ngày sau ta sống chết khó đoán, dù có sống sót cũng không thể cùng nàng sống đến già a, ngày sau nàng tất nhiên sẽ hận ta. . ."
Từ Nguyên Thú không biết các nàng là hai bên tình nguyện, chỉ nghĩ là bạn chơi khi còn bé, nghĩ đến không công làm lỡ hạnh phúc một đời của Ung Ninh Công chúa, cũng thầm thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tạo hóa trêu người, đi một bước nhìn một bước đi, trước hết nghĩ xem nên làm như thế nào che giấu thân phận của ngươi ở trước mặt điện hạ đi."
Tiêu Vô Định bất tiện cùng hắn nhiều lời, các nàng có tình yêu kinh hãi thế tục như vậy, nói ra sợ là không có mấy người có thể tiếp thu, chỉ có thể cười khổ rồi nói qua loa, giương mắt nhìn Chu Cẩm Hà bên kia, thấy nàng trên mặt tuy mang theo ý cười nhưng cũng không hiện nơi đáy mắt, nhất thời nỗi lòng phức tạp. Vạn vạn không nghĩ tới Thừa Bình Đế lại đột nhiên tứ hôn, nếu thật sự thành hôn, điện hạ nhạy bén như vậy, ngày ngày cùng nàng ở cùng nhau, mình còn có thể giấu nàng đến khi nào?
Lần này cung yến ngoại trừ cho Tiêu Vô Định cùng một đám tướng sĩ tiếp phong tẩy trần ra, còn có một vấn đề khác.Lúc này liền để cho Công chúa Đột Quyết yết kiến Hoàng Đế Đại Tấn.phong ba tứ hôn lắng lại,ca vũ ở bên trong cung điện một lần nữa thối lui liền nghe được tiếng thái giám lanh lảnh nói: " Công chúa A Sử Na Cát Nhi yết kiến bệ hạ!"
Mọi người trong kinh đối với A Sử Na Cát Nhi cũng có nghe thấy, đặc biệt là Thừa Bình Đế cùng Chu Cẩm Hà, thông qua thư cùng tấu chương của Tiêu Vô Định, đối với Công Chúa Đột Quyết thông tuệ hơn người này cũng có chút ấn tượng, lúc này mọi người đều dồn dập quay đầu nhìn về phía cửa đại điện, liền thấy một cô gái trẻ thân mang hồ phục đi đến, cặp mắt xanh mê người rạng ngời rực rỡ, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ, so với nữ tử trưởng thành còn xinh đẹp hơn nhưng lại mang theo phong tình của dị vực, làm cho hơn nửa thần tử trong điện đều nhìn không chớp mắt. Chỉ thấy nàng đến giữa cung điện, không giống như con tin bình thường đi nước khác làm quốc lễ, trái lại nhẹ nâng làn váy, hướng người trên ghế ba quỳ chín lạy, thanh âm êm dịu như gió ấm phất liễu: " Công chúa Đột Quyết A Sử Na Cát Nhi tham kiến bệ hạ."
Nàng đem tư thái như vậy dẫn tới trong lòng Thừa Bình Đế vô cùng vui vẻ, đối với Công chúa này càng nhiều hơn mấy phần thoả mãn cùng hiếu kỳ, vung tay lên nói: "Công chúa đứng lên đi, Công chúa mới đến Đại Tấn liền đã học được lễ tiết của Đại Tấn rồi?"
A Sử Na Cát Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Cát Nhi thuở nhỏ đối với văn hóa Trung Nguyênluôn mơ tưởng mong ước, nhập gia tùy tục, nếu đến Đại Tấn rồi đương nhiên phải hành lễ của Đại Tấn ."
"Ha ha ha, được, người đến, cho Công chúa cho ngồi!"
A Sử Na Cát Nhi lại thi lễ một cái cảm ơn Thừa Bình Đế, đến một bên ngồi xuống, thỉnh thoảng cùng Thừa Bình Đế cùng mọi người nói chuyện phiếm vài câu, bầu không khí rất là hòa hợp, một chút cũng không giống như là người của quốc gia thua trận . Tiêu Vô Định đem tất cả những thứ này đặt ở trong mắt, lông mày cau lại. A Sử Na Cát Nhi này cùng lúc trước thật không giống nhau, nàng đến kinh này có lẽ cũng sẽ không an phận thủ thường chỉ làm một người hòa thân đi. Chu Cẩm Hà vẫn chưa lên tiếng, chỉ là mỉm cười quan sát nhất cử nhất động của nàng, từ khi nàng đi vào hành lễ liền biết nàng không phải người tầm thường, một hồi ba quỳ chín lạy kia để phụ hoàng cao hứng, sau này tháng ngày ở trong cung tất nhiên sẽ dễ chịu không ít. Công chúa Đột Quyết ở kinh thành Đại Tấn của nàng, lại có thể sử dụng chút chiêu số gì đây?
Cung yến xong xuôi, Tiêu Vô Định thật vất vả mới thoát khỏi các thần tử tới chúc mừng nịnh bợ,nàng vội vàng hướng về xa giá Công chúa bên kia. Chu Cẩm Hà sớm đoán được tình cảnh này, cũng không có ngồi kiệu, chờ một lúc cuối cùng mới chậm rãi hướng về cửa cung đi. Trăng sáng sao thưa, vầng trăng ở chân trời thấp thấp mang theo một vì sao bên cạnh lóe lên lấp lánh. Một năm qua nhìn mặt trăng nhiều như vậy , bây giờ cuối cùng cũng coi như không còn ngăn lại hai nơi. Chu Cẩm Hà dừng chân ngẩng đầu nhìn vầng trăng kia một lúc, mỉm cười đi vào.
"Aiz... doạ chết ta rồi, không nghĩ tới bệ hạ bỗng nhiên tứ hôn mà Tiêu Tướng quân lại vẫn mở miệng từ chối? ! Nếu không phải Đại Tướng quân mở miệng ta sợ Tiêu Tướng quân sẽ tránh không được một trận đánh. . ." Mặc nhi thở phào nhẹ nhõm vỗ ngực nói, vừa nghĩ lại nói: "Tiêu Tướng quân này đi đánh trận đến choáng váng rồi? Lại không muốn lấy điện hạ của chúng ta? !"
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà dừng bước, quay đầu lại nhàn nhạt liếc nàng một chút, Mặc nhi cả người nhận ra không ổn liền bận bịu dùng hai tay che miệng lại.Lúc này Chu Cẩm Hà mới tiếp tục đi về phía trước. Phi Nhi mỉm cười lắc đầu một cái, người này a, lúc nào cũng hết chuyện để nói. Người nói vô tâm người nghe có ý , Chu Cẩm Hà tuy yêu thích Tiêu Vô Định nhưng nói là phải gả cho nàng, thật ra có mấy phần do dự. Chỉ là bản thân nàng do dự thì thôi đi, Tiêu Vô Định lại vẫn dám cự tuyệt kết hôn? ! Nàng không muốn lấy thì nàng cũng không vui khi gả cho , Công chúa âm thầm hừ một tiếng, chờ một lúc nữa sẽ không tha cho tên Tiêu Tướng quân gan to bằng trời kia.
Tiêu Vô Định thật vất vả mới đi đến trước xa giá Công chúa ., Mặc nhi Phi Nhi canh giữ ở hai bên, thấy nàng đến, Mặc nhi cũng không hướng về nàng hành lễ, ngẩng đâu lên nhẹ hừ một tiếng làm như không nhìn thấy. Phi Nhi hành lễ như thường lệ, ra hiệu nàng lên xe ngựa. Tiêu Vô Định dở khóc dở cười liếc nhìn Mặc nhi rồi đi lên xe ngựa. Nàng không cao hứng cũng kệ đi, chỉ là không biết Công chúa như thế nào đây.
Chờ nàng tiến vào xe ngựa ngồi xong, xe ngựa liền cũng hướng về ngoài cung chạy tới. Chu Cẩm Hà ngồi thẳng nhắm mắt lại, rõ ràng biết được nàng tới nhưng cũng không có phản ứng, Tiêu Vô Định thở dài một tiếng, quả nhiên tự mình làm bậy thì không thể sống được a.
"Hôm nay chuyện tứ hôn. . . Thực sự đột ngột, ta thất lễ, kính xin điện hạ thứ tội."
"Không sao." Chu Cẩm Hà cũng không mở mắt, lạnh nhạt nói: "Chuyện tứ hôn bản cung cũng không rõ, hôm nay tình thế bức bách, nếu Tướng quân không muốn ngày mai ta liền vào cung xin phụ hoàng thu hồi thành mệnh."
Đến rồi, quả thực là tức giận rồi, ngay cả xưng hô bản cung cũng đã vận dụng rồi aa. Tiêu Vô Định bất đắc dĩ thở dài, hơi dịch lại gần nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nói: "Có thể lấy điện hạ ta cầu còn không được, từ khi ái mộ điện hạ mỗi giờ mỗi khắc luôn nghĩ tới sẽ bảo hộ điện hạ bình an vui vẻ, chỉ là. . . Bằng thân phận của ta, không cách nào cho điện hạ sinh hoạt phu thê bình thường, ngày sau cũng không thể có con cháu . . . Huống hồ, ta chỉ sợ điện hạ không muốn gả cho ta."
"Nói như thế, vẫn là Tiêu Tướng quân quan tâm suy nghĩ đến người khác?" Chu Cẩm Hà nghe vậy, nhẹ mở mắt liếc nàng lạnh nhạt nói.
"Quan tâm người khác thì không dám làm, chỉ cầu nàng đừng tức giận là được rồi." Tiêu Vô Định ở trước mặt nàng nửa quỳ nửa ngồi ,ánh mắt chân thành, lại nói: "Bất luận thế nào, ta đều nghe theo nàng phân phó." (chưa gì đã thấy một tướng quân sợ vợ ròi aaa)
Nghe nàng giải thích, Chu Cẩm Hà vốn đang bực bội nhưng giờ một chút cũng không còn, chỉ có điều vì cho Tiêu Tướng quân một ít giáo huấn vẫn cứ mặt lạnh, lạnh nhạt nói: "Ngồi đi, dằn vặt một ngày cũng không sợ mệt mỏi sao, hôn sự sợ cũng chỉ có thể như vậy, oan ức Tiêu Tướng quân rồi."
"Nào có chứ, ta cao hứng còn không kịp, oan ức nàng mới phải." Thấy nàng không còn tức giận, Tiêu Vô Định thở phào nhẹ nhõm, trên mặt rốt cục mang theo ý cười cùng nàng trêu ghẹo. Trong lòng khúc mắc không còn, hai người lúc này mới hậu tri hậu giác mừng rỡ chuyện két hôn. Tiêu Vô Định tuy lo lắng ngày sau thân phận bại lộ nhưng được cùng điện hạ một chỗ, nghĩ đến ngày sau điện hạ danh chính ngôn thuận là Tiêu phu nhân, không tự chủ được mà nở nụ cười. Chu Cẩm Hà thấy nàng một bên cùng mình nói chuyện lý thú của một năm qua, một bên lại cười đến ngây ngốc thì nửa điểm bực bội đều không còn, không nghĩ tới bình thường Tiêu Tướng quân luôn bình tĩnh thận trọng còn có một mặt này, nàng cũng không tự chủ được mà mỉm cười.
Rõ ràng là có yêu thích nhưng làm sao nàng đối với chuyện thành hôn cùng Tiêu Vô Định còn có chút lo lắng .Tiêu Vô Định cũng sẽ lo lắng nàng không muốn gả cho nàng, nhưng nàng chưa hoài nghi Tiêu Tướng quân sẽ có nửa điểm không thích nàng, ở ngoài chinh chiến một năm này cũng chưa từng lo lắng qua nàng sẽ động tâm đối với người khác ? Chu Cẩm Hà một bên nghi hoặc nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, có phu quân như vậy là phúc phận của nàng.