Chu Cẩm Hà cứu hai đứa bé vốn đã không còn khí lực gì, nước lại dồn dập như vậy dù nàng kỹ năng bơi không tệ cũng là vô dụng, từng đợt sóng đánh tới, nhất thời làm nàng bị nước làm cho choáng váng liền uống mấy ngụm nước. Lại qua như mấy lần một sóng lớn lại tới triệt để đem nàng vô lực đánh vào trong nước. Chu Cẩm Hà chỉ cảm thấy bên tai đột nhiên một hồi yên tĩnh lại những náo động cũng không nghe được nữa chỉ có tiếng nước ùng ục.
Buồn cười, lẽ nào nàng mệnh liền chấm dứt ở chỗ này? Chu Cẩm Hà trong đầu né qua rất nhiều hình ảnh, mẫu hậu, phụ hoàng, Trường An. . . Chỉ hy vọng phụ hoàng mẫu hậu biết được tin nàng qua đời thì có thể bảo trọng thân thể,đừng quá thương tâm a. . . Để người đầu bạc tiễn người đầu xanh là nàng bất hiếu. Cũng may Trường An đã không còn bằng không sẽ khó hơn nữa , nàng dáng vẻ như vậy, qua bên kia có thể gặp Trường An sao? Lúc nãy như thấy Tiêu Vô Định lại nhảy xuống, chỉ hy vọng hắn không có chuyện gì mới tốt bằng không cũng là tội lỗi của nàng, hại tính mạng người khác, Đại Tấn cũng ít có vị tướng soái tài năng như vậy. . . Chu Cẩm Hà ý thức càng ngày càng tan rã, cuối cùng lại cảm giác rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc.
Trường An. . . Ngươi tới đón ta sao?
Tiêu Vô Định mắt thấy Chu Cẩm Hà bị sóng đánh vào trong nước, trong lòng lo lắng đến không được, sóng nước dồn dập mỗi lần Tiêu Vô Định mới tới gần một ít lại bị đẩy ra thật vất vả mới đến bên người nàng đưa nàng ôm lấy,người trong lòng sớm không còn ý thức. Thấy vậy tim nàng như bị đao cắt. Lần đầu biết được tin phụ vương qua đờicũng chính là như vậy, lại có thêm chính là bây giờ, ôm Chu Cẩm Hà hôn mê mà nàng không thể ra sức. Dòng nước quá mạnh, huống chi còn ôm một người nàng chỉ có thể hết sức làm cho Chu Cẩm Hà đầu lộ ra mặt nước, chăm chú ôm nàng cùng trôi dạt .
Không biết như vậy bao lâu, Tiêu Vô Định cũng mệt bở hơi tai, bọn họ cuối cùng cũng coi như cách bên bờ gần một chút. Nàng vội vàng bơi hướng về bên bờ cuối cùng cũng mang được Chu Cẩm Hà lên bờ.
Không kịp đi quá xa Tiêu Vô Định đặt Chu Cẩm Hà đang hôn mê xuống rồi kiểm tra hơi thở của nàng, vô cùng yếu ớt chỉ có thở ra không hít vào. Dù cho lúc trước bị loạn đao chém thoi thóp hoặc là lần đầu ra chiến trường gϊếŧ người bị máu tươi bắn đầy thâ thể thì nàng cũng không sợ đến như vậy. Toàn thân đều là run rẩy thật vất vả mới đem bùn đất trong miệng,mũi Chu Cẩm Hà rửa sạch, nàng lại bận bịu quỳ gối đưa nàng đặt trên đùi đầu treo ngược ép phần lưng, mãi đến tận đã không còn thấy nước trào ra Tiêu Vô Định vội đưa nàng thả nằm xuống nắm mũi thực hiện thổi khí tiện đà hai tay dùng sức ép bên ngực trái,viền mắt đỏ chót hô: "Cẩm nhi, đừng dọa ta, nhanh tỉnh lại a. . . Tỉnh lại a Cẩm nhi. . ."
Như vậy mấy lần, Chu Cẩm Hà rốt cục ho khan lên tiếng tỉnh lại.
"Khụ khụ. . . Ta. . ."
Còn chưa chờ Chu Cẩm Hà nói cái gì, đột nhiên liền bị ôm chặt lấy.âm thanh Tiêu Vô Định đều mang tới nghẹn ngào, nước mắt chờ hồi lâu rốt cục rơi xuống, nàng chăm chú ôm Chu Cẩm Hà, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Doạ chết ta rồi. . . Doạ chết ta rồi. . ." Lúc trước thấy Thần Y Cốc dùng biện pháp như vậy để cứu người chết chìm nàng lúc nãy cũng là tình thế cấp bách mới làm bừa theo cũng may là cứu về rồi.
Chu Cẩm Hà còn có chút không phản ứng kịp, cảm thụ được nhiệt độ của Tiêu Vô Định một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại: Nàng còn chưa chết Tiêu Vô Định cứu nàng. Tiêu Vô Định quá mức dùng sức ôm chặt đến mức cho nàng đau đớn, có thể thấy được dáng vẻ hắn sợ đến như vậy, nàng chỉ có thể giơ tay vỗ nhẹ lưng Tiêu Vô Định , nhẹ giọng nói: "Ta không sao rồi. . ."
Một lúc lâu, Tiêu Vô Định mới bình phục lại vội buông Chu Cẩm Hà hơi đẩy xa chút, hành lễ nói: "Ta nhất thời tình thế cấp bách, mạo phạm điện hạ, còn xin điện hạ thứ tội."
Chu Cẩm Hà tuy không biết hắn làm sao kích động như vậy , nhưng không có người ta cứu nàng nàng còn có thể sống sót như vậy a, cả người không còn chút sức lực nào chỉ có thể hơi ngoắc ngoắc khóe miệng, yếu ớt nói: "Tướng quân cứu ta, ta cảm kích còn không kịp, nói gì đến mạo phạm? Việc cấp bách là rời đi nơi này trước."
Tiêu Vô Định nghe vậy, bận bịu ứng: "Vâng, điện hạ nói đúng lắm." Lập tức nàng tiến lên đỡ lên Chu Cẩm Hà, hai người thể lực cũng coi như khôi phục một chút, chậm rãi đi ra ngoài.
Bị nước đánh trôi dạt đi sớm không biết đây là nơi nào hai người đi một hồi lâu, Tiêu Vô Định nhìn sắc trời đã có chút tối sầm. Hai người thật vất vả phát hiện một gian nhà gỗ nhỏ tiếp tục đi như thế cũng không phải cách .Tiêu Vô Định lông mày cau lại, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Điện hạ, sắc trời không còn sớm, chúng ta sợ là không ra được không bằng đi vào trong nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai các tướng sĩ tìm chúng ta cũng có thể gần chút."
"Liền theo Tướng quân đi." Chu Cẩm Hà vào lúc này đau đầu cực kì, huống hồ đang ở bên ngoài nghe Tiêu Vô Định dù sao cũng tốt hơn. Hai người tiến vào nhà gỗ nhỏ, bên trong còn có chút củi khô, nghĩ đến là nơi thợ săn nghỉ ngơi. Cũng may có một giường nhỏ đệm chăn ngược lại cũng sạch sẽ, Tiêu Vô Định tìm ra đá lửa để nhóm lửa thấy Chu Cẩm Hà sắc mặt trắng bệch, lo lắng nói: "Điện hạ. . . Đem quần áo ướt sũng cởi lên giường đi thôi, bằng không thân thể người sẽ không chịu nổi. . ."
Chu Cẩm Hà xác thực không thoải mái cực kì, nhưng muốn cho nàng cô nam quả nữ cùng ở như vậy nhất thời còn có chút khó có thể tiếp thu, do dự không quyết định.
"Điện hạ yên tâm, ta đi ra ngoài tìm ít đồ ăn, ngài chấp thuận sẽ không tiến vào."
Chu Cẩm Hà cũng không phải lo lắng Tiêu Vô Định sẽ làm ra chuyện gì, chỉ có điều đến cùng là nữ tử sẽ thẹn thùng nhưng hôm nay dáng vẻ như vậy cũng không kịp nghĩ quá nhiều, "Tướng quân vẫn là trước tiên cầm quần áo hong khô, bằng không bị bệnh nhưng sẽ không tốt." Nói xong tai nàng có chút ửng đỏ, âm thanh nhẹ chút nói: "Tướng quân canh cho ta thay y phục xong lại gọi Tướng quân đi vào."
Tiêu Vô Định theo lời lùi ra, Chu Cẩm Hà lúc này mới đem quần áo ướt sũng trên người cởi ra hong tiến vào ổ chăn xong xuôi liền hướng người ở ngoài hô: "Tướng quân vào đi."
Tiêu Vô Định sau khi đi vào cũng không nhìn thẳng bên này, đúng là để Chu Cẩm Hà thở phào một cái thấy hắn chỉ thoát tầng ngoài cùng y phục ngồi một bên quay lưng về phía nàng, Chu Cẩm Hà suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Tướng quân không bằng đem áo cởi, nhanh một chút liền khô thôi." Tiêu Vô Định tuy không giống những nam tử thô kệch kia nhưng dù sao cũng là người trong quân nghĩ đến là kiêng kỵ nàng. Chu Cẩm Hà nằm ở trên giường nhìn bóng lưng có chút gầy yếu kia trong lòng đúng là nhiều hơn mấy phần hảo cảm. Bình thường vẫn không cảm giác được bây giờ như vậy xem ra vai tuy hắn gần như bằng nam tử bình thường nhưng eo tinh tế vô cùng ngược lại càng giống vai cùng eo của nữ tử nhiều hơn. . .
"Ta như vậy không sao, điện hạ không cần lo lắng." Tiêu Vô Định hơi nghiêng đầu đáp,lại ngồi một lúc thấy sắc trời không còn sớm, liền cầm cung tên trên tường mang theo đi ra cửa tìm kiếm bữa tối nay. Từ sớm cho tới bây giờ, một ngày bọn họ còn chưa có gì vào bụng.
"Điện hạ, ta đi phụ cận tìm con mồi xem, sẽ không đi quá xa cây chủy thủ này ngài cầm phòng thân, có chuyện liền lớn tiếng gọi ta."
"Ừm." Chu Cẩm Hà hỗn loạn tiếp nhận chủy thủ Tiêu Vô Định đưa nắm chặt, nỗ lực không để cho mình ngủ thϊếp đi.
Tiêu Vô Định thấy nàng như vậy, cũng không dám ở ngoài lâu, đánh con thỏ hoang xử lý tốt lại lấy chút nước liền bận bịu chạy về, cũng may nhà gỗ này cách đó không xa có một chỗ sơn tuyền, tiết kiệm không ít công phu.
Khi trở về thì y phục đã được cất đi, nghĩ đến có lẽ là Chu Cẩm Hà thấy y phục đã khô liền dậy mặc vào trung y nhưng người trên giường sắc mặt càng ngày càng kém. Tiêu Vô Định lông mày nhíu chặt, thả xuống thỏ lấy lọ sành một bên đem nước cho vào đặt lên lửa nấu chút nước ấm ,nước vừa sôi nàng liền lấy chút nước thổi nguội đưa đến bên giường Chu Cẩm Hà , ôn nhu nói: "Điện hạ, uống chút nóng ấm đi."
Chu Cẩm Hà cả người vô lực, mấy lần chống nhớ tay đến đều vô lực nằm xuống, Tiêu Vô Định nhìn tràn đầy đau lòng, dù sao cũng mạo phạm liền từ phía sau đưa nàng nâng lên làm cho nàng tựa ở trên người mình, cho uống non nửa bát nước ấm.
Con thỏ kia Công chúa điện hạ cũng chỉ gắng gượng ăn vài miếng liền ăn không vô, Tiêu Vô Định nhìn trong mắt gấp ở trong lòng, chỉ muốn trời sáng mau mau để mang theo Chu Cẩm Hà rời đi, đáng tiếc trời không chiều lòng người, đến nửa đêm trời bắt đầu mưa.
Trong ngọn núi buổi tối vốn lạnh lại gió thổi một hồi, nhà gỗ này có chút cũ nát, có gió xuyên thấu vào Tiêu Vô Định ngồi bên đống lửa một bên nóng một bên lạnh. Giường bên trong có chút xa đống lửa, chăn cũng không dày, Chu Cẩm Hà bệnh đến mơ mơ màng màng, đem cả người co lại thành một đoàn còn nỉ non kêu lạnh.
Tiêu Vô Định nghe thấy âm thanh Chu Cẩm Hà , lại nghe không rõ nói cái gì,ghé tai đến gần miệng một bên mới nghe rõ là: "Lạnh. . ."
"Điện hạ, điện hạ."
Tiêu Vô Định gấp gáp nhưng tình huống trước mắt này,cũng không có đồ dùng có thể dùng để làm ấm, mắt thấy Chu Cẩm Hà vô cùng đáng thương đem bản thân co lại thành một đoàn chỉ sợ tiếp tục như vậy sáng sớm ngày mai bệnh liền càng nặng thêm, do dự một hồi lâu mới hạ quyết tâm cắn răng một cái thoát áo khoác lên giường, đem Chu Cẩm Hà ôm chặt vào trong ngực . Tiêu Vô Định vừa ngồi ở trước đống lửa cả người vẫn ấm áp,Chu Cẩm Hà mơ mơ màng màng cảm thấy có hơi ấm, theo bản năng liền ôm chặt.
Ai, chỉ hy vọng sư tỷ đem sự tình làm tốt. Tiêu Vô Định ôm lấy Chu Cẩm Hà cảm giác xa lạ rồi lại quen thuộc. Nhớ đến đêm đó, cũng là như vậy, nàng lén lút tiến vào gian phòng Chu Cẩm Hà không nói lời gì liền chui vào ổ chăn. Lúc đó thì vẫn là mùa đông, Chu Cẩm Hà từ nhỏ vừa đến ngày đông liền tay chân lạnh lẽo, nàng không giống như vậy lúc nào cũng giống như ấm lô luôn ấm áp. Cho nên nàng yêu thích mùa đông,thời điểm trời lạnh Chu Cẩm Hà liền thích sát bên người nàng. Đêm đó, nàng cũng như vậy chui vào trong lòng nàng, ôm thật chặt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Vô Định chẳng biết lúc nào cũng rơi vào mộng đẹp. Nàng đã lâu không ngủ một giấc an ổn như vậy.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cúi đầu liền thấy Chu Cẩm Hà đã tỉnh dậy, chỉ có điều một bộ dạng sửng sốt. Tiêu Vô Định trong lòng thở dài, vươn mình xuống giường hành lễ nói: "Mạt tướng có tội, chỉ là việc cấp bách hiện giờ nên đi ra ngoài trước, trở về Lâm Nghi mặc cho điện hạ xử trí."
Chu Cẩm Hà nhìn Tiêu Vô Định thần sắc phức tạp, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Một lúc lâu, mới nghe được nàng thở dài một hơi, nói: "Tướng quân đứng lên đi, hồi Lâm Nghi lại nói."
"Vâng." Tiêu Vô Định lại khôi phục dáng dấp lần đầu gặp gỡ xa cách như vậy , quy củ làm việc dù cho là cõng lấy Chu Cẩm Hà đi ra ngoài thì cũng không giống thường ngày sẽ tình cờ nói chút chuyện lý thú hiện giờ hai người một đường không nói chuyện, mang tâm sự riêng.
Đi đến trưa, Tiêu Vô Định cuối cùng cũng coi như cõng Chu Cẩm Hà ra khỏi núi, lại đi một lúc, rốt cục gặp các tướng sĩ đang lục soát chung quanh .
"Điện hạ! Tướng quân!"
Một đội người bận bịu chạy tới, nhìn thấy lính của mình Tiêu Vô Định cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, giúp đỡ đem Chu Cẩm Hà nâng lên ngựa, đoàn người hướng Lâm Nghi đi tới.