Ngủ dậy, vào trong nhà vệ sinh kiêm nhà tắm các kiểu rửa mặt cho tỉnh ngủ, mặc một bộ quần áo nó coi là lịch sự nhất, cái áo sơ mi với chiếc quần jean cũ.. Chải chuốt lại mái tóc dài rối bù.. Mượn bố chiếc xe đạp để ra khỏi nhà.. Xe nó để trên kia mất rồi…
– Mày vừa về đã đi đâu? – Bố đang ngồi hút điếu thuốc lá, hỏi nó.
– Dạ con đi thăm mộ chị..
– Ừ, đi đi rồi về sớm, chiều sang ngoại ăn cơm.. Mẹ mày sang đấy làm rồi.
– Vâng…
Lọc cọc chiếc xe trên đoạn đường đất dẫn ra chợ.. Nó dừng lại ở một hàng hoa, mua 10 bông hồng mà chị thích nhất. Loại màu hồng theo đúng nghĩa đen và cũng là con số chị thích, số mười, rồi mua thêm vài quả táo, thứ đồ ăn mang lại sự gắn kết giữa nó và chị.. Rồi vác xe ra thẳng bãi tha ma của làng.. Nơi đặt mộ chị..
Ở đó luôn xuất hiện một không khí âm u vì ít có người, nhưng nó quen rồi.. Kể từ khi chị mất, tháng nào nó cũng vào đây dọn dẹp hương khói và hoa.. Nên cũng không lạ gì nữa.
Dừng chân bên ngôi mộ hình chữ nhật của chị, nó dọn dẹp lọ hoa, bát hương, đĩa quả, rồi thay những đồ mới mua vào, bẩn quá.. Cũng phải thôi, kể từ lúc nó đi chắc chẳng có ai ra đây dọn dẹp cả, hai tháng rồi còn gì…
Xong xuôi đâu vào đấy nó ngồi lại nhìn bức ảnh con con của chị ở phần mộ, mà lòng đau như cắt, nước mắt nó rơi lã chã xuống bậc thềm… Những kí ức của nó về chị chợt hiện về…
…
Hôm đó, lúc mới học lớp sáu thì phải.. Một buổi chiều xong việc, mẹ dẫn nó sang chơi, lần đầu tiên ở nhà chị… Mẹ chị là bạn mẹ nó…
– A.. Bà dẫn cháu sang chơi à, vào đây.. – Mẹ chị, cô Thùy, một người phụ nữ tốt bụng nhưng bất hạnh vì người chồng bỏ hai mẹ con sang sống bên nước ngoài.. Mời mẹ với nó vô nhà…
– Ừ.. Thằng này mới lên cấp hai mà còn nhát lắm, không được nhanh như thằng lớn bà ạ…
Mẹ chê nó ngay trước mặt người lạ, làm nó lúc đấy khúm núm nấp sau lưng mẹ.
– Có gì đâu, để tôi gọi con Thủy xuống chơi với nó, lên cấp ba còn nhát không chơi với ai này, chứ đừng nói cấp hai.. – Chị tên Thủy, lúc đấy nó mới chỉ biết vậy.
– Thủy ơi! Xuống đây mẹ bảo.. – lúc sau thì chị xuống, đập vào mắt nó lúc này là một người con gái xinh đẹp với mái tóc đen dài mượt mà, nụ cười chị xinh lắm.. Ít ra thì lúc đó cũng biết cảm nhận cái đẹp rồi.. Nó đứng ngây đơ ra nhìn chị, nhưng không có ý nghĩ gì đâu nhé.
– Mẹ bảo gì ạ? – Chị cười cười nhìn nó rồi hỏi cô Thùy.
– Mày dẫn em ra ngoài kia chơi.. Để mẹ với cô nói chuyện.
– Vâng.. hihi, em là con cô Dương à?
– Vâng.. – không hiểu sao nhìn chị là nó có thiện cảm ngay, không cảm giác người lạ chút nào…
– Thế thì ra ngoài kia chơi với chị nào…
Chị kéo tay nó đi ra vườn táo nhà chị.. Nó và chị biết nhau như vậy đấy…
– Em tên gì. – Chị hỏi nó.
– Dạ tên Minh á chị…
– Ừ hihi, chị tên Thủy.. Em học lớp mấy?
– Dạ em mới học lớp sáu…
– Chị thì lên mười hai rồi, em kém chị sáu tuổi đó nha.. hihi…
– Vâng…
…
– Mai lại đến chơi với chị nhé Minh… – Chị cất giọng nói trong trẻo pha chút buồn tủi lên khi nó được mẹ dẫn về.
– Vâng.. – lúc đó thì có nghĩ ngợi gì đâu, thấy chị xinh với lại cho nó đồ ăn là thích liền á.
Từ chiều hôm đó, hầu như hôm nào nó cũng đến.
…
– Sao chị lại thích chơi với em? – cái mồm đang nhai táo của nó hỏi chị.
– Vì chị không có bạn chơi cùng.
– Sao vậy chị?
– Chúng nó chê chị nghèo và chị không có bố.. – Giọng chị như đang khóc.
– Thôi chị đừng buồn, em sẽ chơi với chị mà hihi.. – cái giọng nói trẻ con của nó, an ủi chị.
– Ừ, chị chỉ cần Minh của chị thôi, chả cần bạn bè gì hết hihi.. – Chị véo nhẹ vào cái má của nó.
…
– Lớn lên Minh muốn làm gì?
– Dạ em sẽ làm phi công để được bay.. hihi – Cái ước mơ trẻ con của nó bị lãng quên khi học cấp ba.
– Chị thì lớn lên sẽ làm cô giáo dạy trẻ con, chị thích trẻ con lắm.. hihi.
– Vâng..
– Mà lớn lên Minh muốn lấy chị không? – Chị cười típ mắt quay sang nhìn nó.
– Lấy là sao ạ. – nó lúc ấy không hiểu cái khái niệm, lấy là như thế nào cả.
– Thì lấy chị làm vợ ý.. hihi.
– Dạ có.. Bố em kể là, hai người quý nhau, sẽ lấy nhau thành vợ chồng rồi sống sẽ hạnh phúc.. Chị có quý em không?
– Có, chị quý Minh nhất luôn.. hihi.
– Vậy lớn lên, em sẽ lấy chị làm vợ em, mình sẽ sống thật hạnh phúc.. hihi – Cái đầu óc non nớt của nó lúc đó chỉ nghĩ được có vậy… Nó quý chị vì hay cho nó ăn táo, thứ quả mà nó thích có đầy ở vườn nhà chị.
– Vậy thì Minh phải học thật giỏi nha, chị không lấy người dốt đâu hihi.
– Em biết rồi, em sẽ học thật giỏi.. Chị nhớ lấy em nhé…
Đinh Ninh với cái ý nghĩ đó, nó luôn cố gắng học thật giỏi…
Buổi chiều của những hôm khác vẫn sang nhà chị chơi, nghe chị hát.. Mà bài hát mà nó thích nghe chị hát nhất đó là bài: “Ước gì..”
Có hôm đang bên nhà chị thì chị đi học về, mặt mũi tím đỏ.. Nó hỏi thì chị bảo ngã xe, nó tin luôn.. Nó đâu biết rằng chị bị lũ bạn cùng lớp đánh.. vì quá xinh đẹp nhưng ít nói.
Trong lúc đang xoa dầu cho chị thì chị nói…
– Minh lớn lên không được học trường chị nghe chưa.
– Sao hả chị?
– Sau này Minh sẽ hiểu thôi… Giàu thì bị ghen, nghèo thì bị ghét.. Nó lúc ấy cũng không để ý gì đến câu nói đó của chị vì không hiểu ý nghĩa.. Đến lúc lên cấp ba, nó học tại ngôi trường đó, nó mới hiểu được, thành ra nó cũng giống chị, không bạn bè…
– Ai ghét chị kệ nó, có em quý chị là được rồi.. Lớn lên em sẽ lấy chị mà hihi.. Chị nở một nụ cười với khuôn mặt tím bầm, tuy thế nụ cười đó vẫn luôn đẹp.
– Ừ hihi.
Ngày sinh nhật nó năm đó, ngày em chuyển đi.. Chủ nhân của chiếc đồng hồ mà nó vẫn hằng đeo, chị đã an ủi nó rất nhiều.. Giúp nó rất nhiều, do cái tính trẻ con, nhiều lúc bên chị nó không còn nhớ đến em và những lời hứa với em nữa…
Ấy vậy mà ông trời đâu có mắt, không… Không phải, trên đời này làm gì có ông trời chứ.. Thật bất công, cho một con người tốt như chị.. Cái ngày đen tối đó, chị Thủy của nó, trong lúc đi học về.. Đã bị làm nhục bởi hai thằng ma cô trong xóm. Giọt nước trong trẻo và luôn tươi mát ấy, đã bị vấy bẩn bởi hai tên khốn kiếp.. Chị thay đổi từ đó.. Từ một con người xinh đẹp gọn gàng, chị trở lên rối loạn tâm lí… Nhiều lúc nó đến còn đuổi nó về cười điên dại như không nhận ra nó, mái tóc đen mượt luôn thơm mùi bồ kết trở lên rối ren, tàn tạ.. Nó chỉ biết khóc và thương chị, đến lúc chị bớt mặc cảm và đi khám thì bác sĩ cho biết chị đã bị nhiễm HIV.. Phải, căn bệnh thế kỷ đó… Đau đớn thật, cuộc đời thật tàn nhẫn khi xéo nát một bông hoa đẹp là chị…
Hôm cuối cùng nó đến thăm chị…
– Chị ơi, em Minh nè.. chị ăn táo đi, em vừa bứt đấy. – Chị nở một nụ cười tươi nhưng nhợt nhạt.
– Ừ, chị cùng Minh ăn nha.. – Chị cắn một miếng táo, nhai trông rất khó khăn.
– Chị ăn quả này cùng em nè.. – thói quen của nó và chị khi ăn táo là ăn chung, đứa này cắn một miếng, đứa kia cắn một miếng..
– Không được, chị đang bệnh, sẽ lây Minh đấy.. Khi nào chị khỏi bệnh nha..
– Vâng.
– Minh này chị sắp đi một nơi xa lắm để khám bệnh.. Minh đừng buồn nhé.
– Vâng, nhưng chị phải về với em sau khi hết bệnh nha.. Em còn phải lấy chị nữa mà.. hihi.
– Ừ, thôi Minh về đi.. Kẻo mẹ chờ – Nét mặt buồn thăm thẳm của chị ở đó, mà nó đâu phát hiện ra.
– Vâng.
– À Minh quay lại chị bảo..
– Sao chị? – Nó chạy lại giừơng chị.
– Chụt!!.. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng chị thơm Minh, chị đi phải nhớ đến chị nha hihi..
– Sao phải lần cuối cùng, chị thích thơm em lúc nào chả được mà lại..
– Thôi về đi mai sang chị thơm tiếp hihi… Minh ơi, chị thích 10 bông hoa hồng màu hồng Minh nhé.. – Nó chả hiểu chị nói gì, cứ lạ lạ sao ấy, chị thích thì nó sẽ tặng, có gì đâu.
Nó đi về mà không để ý đến tờ giấy xét nghiệm HIV ở giừơng chị, trong tâm chí nó bấy giờ, đây chỉ là một căn bệnh thường, chị đi chữa bệnh xong lại về với nó thôi mà…
Đời đúng đâu hay được chữ ngờ.. Chiều hôm sau đi học về, trong tay là sáu bông hoa hồng màu hồng, nó mót vỏ chai bán được tiền để mua, nhưng không đủ tiền nên thiếu bốn bông nữa là tròn mười bông để tặng chị.. nhưng có còn hơn không..
Đang hí hửng với thành quả của mình trong tay thì nó về đến cổng nhà chị… Sao mà đông người quá, tiếng người hốt hoảng, kêu la… Sáu bông hồng của nó rơi xuống đất… lập tức, nó chạy vào nhà chị…
Cái cảnh tượng đau đớn đó đã ám ảnh rất lâu, thật sự, nó không sao quên được…
Chị nằm trên giường, co giật, miệng sùi bọt mép.. Mắt trợn trừng, nó muốn lao vào chỗ chị nhưng bị người ta giữ lại, khóc thét giẫy nảy để thoát ra…
– Huhu… Chị ơi, chị làm sao thế này chị ơi.. Huhu.. Bỏ ra!!…. Chị ơiiii!
Chị uống thuốc trừ sâu để tự vẫn.. Tại sao? Tại sao chị lại phải chịu một cuộc đời đau khổ thế này cơ chứ…
Tại sao, chị lại rời bỏ nó mà đi? Chị còn phải lấy nó mà?
Tại sao chị lại lừa dối nó?
Hàng loạt những câu hỏi tại sao được đặt ra trong đầu nó cùng những tiếng nức nở của hàng xóm láng giềng.. Chị độc ác lắm chị biết không… Sao chị phải chọn cách giải thoát đau đớn như vậy chứ? Ngày em đi chị an ủi nó, giờ chị mất thì ai an ủi nó đây.. Những bông hoa hồng ngoài cổng đã bị ai đó đi qua và nhẫn tâm xéo nát…
Ngày đưa chị về đất, nó khóc như mưa.. Nó là người được bê di ảnh chị, cô Thùy thì ngất lên ngất xuống… Nhang khói, vòng hoa tất cả tạo lên một không khí đau buồn tang tóc… Mọi việc xong xuôi khi chiếc quan tài được nấp sau nấm mồ.. Nó còn ngồi đó nhìn di ảnh chị… Vẫn nụ cười đó, nhưng sao giờ đây vô hồn, Thương chị mà nước mắt lại trào ra…
Ước gì em ở đây giờ này, ước gì anh được nghe giọng cười
Và hơi ấm đã bao ngày qua mình luôn sát vai kề
Em xa anh đã bao ngày rồi, nghe như tháng năm ngừng trôi
Đi xa anh nhớ em thật nhiều, này người yêu anh hỡi…
Giọng hát đó luôn văng vẳng trong đầu nó.. Nếu có ước gì, thì chỉ mong đời chị không phải gặp những chuyện như vậy… Ước mơ làm cô giáo đó sẽ mãi ngủ yên trong đất…
– Hihi.. chị em mình cùng ăn nha…
– Chị có Minh rồi, không cần bạn bè gì hết.. hihi.
– Lớn lên Minh muốn lấy chị không?
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, nó phải chấp nhận một điều đau đớn rằng chị đã xa nó mãi mãi.
Chị ơi yên nghỉ nhé!
Cũng đã đến lúc phải về, nó sờ vào cái ảnh ở ngôi mộ của chị mà thì thầm.. ” Em nhớ chị lắm.. ”
Đó cũng là lí do mẫu con gái của nó thích luôn phải để tóc dài đen mượt, nó tìm thấy hình ảnh của chị trong đó.. Một thiên thần với số phận đau khổ…
Dựng lại chiếc xe lên, nó đạp về nhà.. Lần sau em lại đến… Nhớ rồi! Táo và mười bông hồng chứ gì?