Buổi tối, Từ Kiều Kiều biết Trần Vũ tăng ca, nên tắm rửa xong liền đi ngủ.
Đến nửa đêm, mơ màng nghe thấy tiếng mở cửa.
Từ Kiều Kiều mặc áo ngủ, bò dậy từ trên giường, đi đến cửa phòng ngủ.
Trần Vũ nhìn thấy cô, động tác đang cởϊ áσ khoác dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Làm ồn khiến em tỉnh giấc à? Xin lỗi.”
Mặt anh hiện lên chút mệt mỏi vì phải tăng ca, vài sợi tóc rủ xuống trước trán, không những không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh, mà còn tăng thêm một chút vẻ quyến rũ bất kham.
“Không sao, tôi vốn ngủ không sâu.”
Từ Kiều Kiều đi đến bên cạnh Trần Vũ, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, “Anh có muốn ăn đêm không? Tôi nấu mì cho anh*.”
*( 下面 vừa có nghĩa là nấu mì vừa có nghĩa là phía dưới, vì vậy câu này có hai nghĩa, một nghĩa là “tôi nấu mì cho anh”, một nghĩa là “cho anh ăn phía dưới” :)))) )
Tóc cô rối bời rơi trên vai, một bên dây áo ngủ tụột xuống trước ngực, rõ ràng là đang quyến rũ anh, nhưng lại còn gợi cảm hơn cách quyến rũ thông thường gấp trăm ngàn lần.
Bụng dưới của Trần Vũ đột ngột nóng lên, anh nhướng mày, cười rất mờ ám: “Cho tôi ăn phía dưới? Nếu em đã chủ động như vậy, vậy thì ông đây sẽ cho em ăn!”
Anh mạnh mẽ túm lấy Từ Kiều Kiều, bế cô vào phòng tắm.
“A! Trần Vũ, anh muốn làm gì?”
Từ Kiều Kiều hô lên một tiếng, mắt mở lớn, hai tay ôm chặt cổ Trần Vũ, không biết anh đột nhiên phát điên cái gì.
Tận đến lúc vòi sen trong nhà tắm phun nước nóng ướt hết tóc, Từ Kiều Kiều mới phản ứng lại được, cô vậy mà lại bị Trần Vũ lôi đi tắm, nhưng rõ ràng cô đã tắm rồi!
Trần Vũ cắn ngực Từ Kiều Kiều dưới làn nước nóng bốc hơi nghi ngút, dùng sức mυ'ŧ vào: “Tắm cùng tôi.”
“Tôi không muốn tắm lần nữa…”
Từ Kiều Kiều khóc không ra nước mắt, tóc cô ướt hết rồi, lát nữa lại phải sấy, thật là phiền phức.
“Ai bảo em quyến rũ tôi.”
Lúc vừa về đến nhà, anh chỉ muốn đi tắm rồi ngủ, ai ngờ vừa quay người đã thấy Từ Kiều Kiều ăn mặc mát mẻ đứng ở cửa, lại còn cười xinh đẹp như vậy, nhìn dáng vẻ này ai mà nhịn cho được?
“Hu….nhẹ thôi…”
Từ Kiều Kiều nhẹ nhàng hít thở, cô thề tối nay cô không hề quyến rũ Trần Vũ, chỉ đơn thuần là sợ anh đói, vì vậy mới rời giường muốn làm đồ ăn đêm cho anh.
Hơn nữa, mấy hôm nay ngày nào cũng làm, tiểu bức của cô vẫn còn sưng đây này.
“Dâʍ đãиɠ, đến tắm cho tôi.”
Trần Vũ ôm chặt Từ Kiều Kiều, muốn cởϊ áσ ngủ của cô, lại để dươиɠ ѵậŧ chọc vào bụng dưới mềm mại của Từ Kiều Kiều, nhẹ nhàng ma sát.
Từ Kiều Kiều bĩu môi, câu từ chối không thể nói ra khỏi miệng.
“Trần Vũ, nhất định là kiếp trước tôi nợ anh…”
Nếu không tại sao cô lại không thể từ chối?
Chỉ cần anh vui, cô làm gì cũng được.
Người rung động trước, vĩnh viễn sẽ là người bỏ ra nhiều hơn.
Từ Kiều Kiều đổ sữa tắm ra tay, xoa tay để tạo bọt rồi bôi lên ngực trắng mềm đầy đặn, sau đó vểnh mông lên, từ từ men theo cơ ngực, cánh tay, đùi của Trần Vũ, bôi từng chút từng chút sữa tắm, cuối cùng mới chà đi.
Trần Vũ nhắm mắt hưởng thụ, làm việc cả ngày, bây giờ mới có thể thả lỏng hoàn toàn.
Ngực của Trần Vũ vừa mềm vừa lớn, sau khi bôi sữa tắm liền óng ánh trơn trượt, ma sát mỗi chỗ trên cơ thể khiến anh sướиɠ đến mức thấp giọng thở dài một tiếng.
“Từ Kiều Kiều, em đúng là biết phục vụ đàn ông.”
Trần Vũ cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
Nhưng câu khen ngợi của anh vào tai Từ Kiều Kiều lại giống như đang mỉa mai cô đã từng hầu hạ đàn ông, mới có kinh nghiệm như vậy.
Từ Kiều Kiều tức giận, lúc tắm đến chỗ dươиɠ ѵậŧ của Trần Vũ, tay dùng lực nắm chặt lấy, lòng bàn tay ma sát qυყ đầυ, Trần Vũ gầm nhẹ một tiếng, quá sướиɠ, nhưng hơi đau.
Từ Kiều Kiều híp mắt nhìn anh nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, không muốn để anh dễ chịu.
“Dâʍ đãиɠ, em đang làm gì vậy?”
Hơi thở của Trần Vũ trở nên gấp gáp thô nặng, l*иg ngực phập phồng, trán đổ mồ hôi.
“Không phải anh nói tôi rất có kinh nghiệm sao? Tôi chỉ muốn chứng minh thôi mà.”
Từ Kiều Kiều hôn lên môi Trần Vũ, cắn mạnh một cái, trút hết tức giận trong lòng.
Tên chết tiệt này, đây là lần đầu tiên tắm cho đàn ông, lại bị anh nói rằng kinh nghiệm phong phú, cô có thể không giận sao?
Người ngoài nhìn bề ngoài và cách ăn mặc của cô, đều nghĩ cô đã từng ngủ với rất nhiều đàn ông, nhưng thực tế không phải, nhưng đây là người ngoài hiểu lầm, cô cũng không cần giải thích.
Trần Vũ được cô hôn rất thoải mái, không tự chủ được ghì lấy gáy cô, làm nụ hôn này sâu thêm.
Hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, hôn rất kịch liệt.
Sau một nụ hôn dài, Từ Kiều Kiều hết hơi, trán kề vào trán Trần Vũ, nhỏ giọng nói: “Trần Vũ, trừ anh ra, tôi chưa bao giờ cho ai nhìn thấy cơ thể tôi, cũng chưa dùng cơ thể này tắm cho ai bao giờ…vì vậy, anh không được nghĩ tôi kinh nghiệm phong phú, mà là bà đây trời sinh có năng khiếu.”
Trần Vũ ngây người, sau đó cười ra tiếng.
Anh lại hôn lên môi Từ Kiều Kiều, trong lòng vui vẻ, nhưng không biết tại sao mình lại vui, chỉ là khi nghe Từ Kiều Kiều nói vậy, anh không kìm nén được sự vui vẻ.
Từ Kiều Kiều mở miệng để đầu lưỡi của Trần Vũ tùy ý cướp lấy ngọt ngào trong miệng mình.
Trần Vũ nắm chặt eo cô, bàn tay men theo rãnh mông lần xuống dưới, sờ đến tiểu bức, hung hăng xoa nắn.
“A….ưm….”
Từ Kiều Kiều không tự chủ được kiễng chân, cả người ướt đẫm, bị Trần Vũ sờ đến nỗi cả người run rẩy, toàn thân đều là nước khiến cô không phân biệt được đây là dâʍ ŧᏂủy̠ từ tiểu bức tiết ra hay là nước từ vòi hoa sen chảy xuống.
“Đệch, thật muốn làm chết em!”
Trần Vũ vừa hôn khắp người Từ Kiều Kiều vừa thấp giọng tuyên bố du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình.
“Ư….vậy anh làm thử đi…”
Xem ai sợ ai.
Mắt Từ Kiều Kiều lấp lánh nước, sự mê hoặc tràn ra.
Lúc thì cô ngây thơ, lúc lại quyến rũ, khiến người khác không thể nhìn thấu, cũng khiến Trần Vũ mê muội.
“Dâʍ đãиɠ, mỗi ngày đều đút cho em ăn dươиɠ ѵậŧ, được không?”
Nửa người dưới của Trần Vũ cố tình dựng thẳng lên, thô to dọa người, côn ŧᏂịŧ tím đen bừng bừng du͙© vọиɠ, rất muốn liếʍ…
“Được, muốn ngày nào cũng được ăn dươиɠ ѵậŧ của Trần Vũ, tiểu bức ngày nào cũng đợi Trần Vũ bắn đầy…”
Từ Kiều Kiều còn chưa nói hết câu, Trần Vũ đã hôn tiếp.
Anh say đắm đôi môi và đầu lưỡi ngọt ngào của Từ Kiều Kiều, dươиɠ ѵậŧ cũng ngày càng cứng.
“Ưʍ..a..tiểu bức bị cắm…cắm đầy rồi…hu….sâu quá…anh di chuyển đi, làm chết tôi…”
Từ Kiều Kiều vừa bị cắm vào đã cao trào.
Tiểu bức phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, tưới lên dươиɠ ѵậŧ của Trần Vũ, qυყ đầυ nóng bỏng, sướиɠ đến mức sống lưng tê dại.
“Từ Kiều Kiều, ông đây làm chết em! đâm nát tiểu bức của em, xem em còn dâʍ đãиɠ thế nào!”
Trần Vũ nghiến răng, hô hấp hỗn loạn vài giây.
Làʍ t̠ìиɦ lâu như vậy rồi mà tiểu bức vẫn còn khít chặt như vậy, không biết sau này sinh con rồi có còn chặt như vậy không….
Trần Vũ không biết tại sao mình lại nghĩ xa như vậy, tương lai cô có sinh con hay không thì liên quan gì đến anh? Chỉ cần biết bây giờ anh đang sung sướиɠ là được!
Trần Vũ lắc đầu, muốn đá bay suy nghĩ buồn cười trong đầu ra, thẳng eo hung hăng cắm vào tiểu bức mềm mại của Từ Kiều Kiều.
“Ư…a….a…ha, anh giỏi quá….dươиɠ ѵậŧ chạm đến điểm G rồi, cao trào mấy lần rồi! Dươиɠ ѵậŧ giỏi quá, a..a!!”
Mặt Từ Kiều toàn là nước, cô và Trần Vũ đứng dưới vòi sen ôm lấy nhau, làʍ t̠ìиɦ ngày càng ăn ý, hận không thể hòa vào nhau…
“Tiểu bức dâʍ đãиɠ thích phun nước như vậy, vậy thì cứ cắm đến nát!”
“Ưʍ..a…không, không được….sắp bị làm chết rồi….hu..a….tha cho tôi đi…”
“Dươиɠ ѵậŧ khó chịu.” Trần Vũ biết tiểu bức của Từ Kiều Kiều bị dươиɠ ѵậŧ cắm đầy, nhưng không thể dừng lại, chỉ có thể cắn vành tai cô, dỗ dành: “Ngoan, đợi tôi bắn xong sẽ tha cho em.”
“Huhuhu….Trần Vũ anh làm lâu quá….người ta….ưm…a….không chịu nổi nữa….sắp bị thao chết rồi….hức…a…”
Từ Kiều Kiều bị cắm đến bật khóc, lông mi run rẩy, nước mắt còn vương dài trên bờ mi, khóc nấc lên một cách yếu ớt.
Hai má đỏ ửng, làn da trắng nõn như thể chạm vào là vỡ.
Sau đó, cô không còn ý thức được Trần Vũ làm mình đến lúc nào.
Lúc Từ Kiều Kiều tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Cả người toàn là dấu vết xanh tím, mờ ám vô cùng, Từ Kiều Kiều nghiến răng, Trần Vũ là đồ cầm thú, không biết tiết chế chút nào!