Quãng Đời Còn Lại Chính Là Em

Chương 19: Buổi Tối Tăng Ca Trong Đầu Đều Là Tiểu Bức Của Từ Kiều Kiều

Sau khi Trần Vũ trở lại xưởng sửa xe tiếp tục đi làm, trong đầu đều là hình ảnh tiểu bức Từ Kiều Kiều bị dươиɠ ѵậŧ của anh thao đến đáng thương, không ngừng phun nước và sưng đỏ, vừa nghĩ đến đó dươиɠ ѵậŧ lại cứng rắn. Anh còn muốn thao cô, cảm thấy vẫn chưa đủ.

Suy nghĩ này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Trần Vũ không có cách nào tập trung sửa xe.

"Làm sao vậy chứ, không phải chưa từng thấy qua phụ nữ..."

Trong lòng Trần Vũ rất khinh bỉ sự đói khát của mình.

Đàn ông đều có ham muốn, anh cũng không ngoại lệ, trước kia anh đều tự giải quyết, anh có tiền chơi gái, chỉ là anh chê bẩn, bị quá nhiều người cưỡi, cho nên anh thà tự dùng tay giải quyết.

Từ Kiều Kiều là người phụ nữ đầu tiên Trần Vũ thao, mà còn là trinh nữ, anh cũng rất khϊếp sợ, nhưng không nói chuyện này với Từ Kiều Kiều.

Dù sao, anh cũng là đàn ông gần ba mươi tuổi, nói không có phụ nữ, ai tin đây? Cũng không phải phương diện kia của anh có vấn đề, mà chỉ là anh có bệnh thích sạch sẽ mà thôi.

Nếu anh nói, Từ Kiều Kiều có thể không tin, không chừng còn cười nhạo anh.

Cho nên anh không muốn nói.

Anh chỉ nghĩ, nếu mình đã khai trai, mà Từ Kiều Kiều cũng hợp tâm ý của anh, nếu không anh thử làm người yêu cô xem sao?

Đời này Trần Vũ chưa từng theo đuổi phụ nữ nên cũng không biết ở chung với phụ nữ như thế nào.

Nhưng đêm nay là lần đầu tiên anh nghiêm túc suy nghĩ, tương lai mình sẽ ở chung với Từ Kiều Kiều như thế nào.

Nếu như đã là người yêu, anh sẽ không tiêu tiền của cô, sống chung cũng là chuyện đương nhiên, nhưng anh cũng sẽ không để Từ Kiều Kiều chịu khổ, không để cho cô chuyển tới ký túc xá anh ở của tiệm sửa xe.

Trong lòng Trần Vũ suy nghĩ, nếu không thì anh chuyển đến chỗ Từ Kiều Kiều ở?

Mỗi tháng trả tiền thuê nhà và tiền ăn là được, còn tiện cho anh lúc muốn thao liền có thể thao, một công đôi việc!

Ngày hôm sau, sau khi Trần Vũ tan tầm liền đến cửa hàng nhỏ tìm Từ Kiều Kiều, thương lượng với cô chuyện sống chung.

Từ Kiều Kiều đang ngồi trên ghế xem TV, trước mặt bị bóng dáng một người đàn ông cao lớn cao ngất chặn lại.

Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trần Vũ nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc, ngũ quan góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn thẳng tắp, đứng trước mặt cô, làm cho tim cô đập thình thịch. Người đàn ông này, thật sự đẹp trai đến mê người.

"Làm gì vậy?"

Từ Kiều Kiều bưng cốc uống một ngụm nước, giọng không vui lắm, tuy rằng đã nghĩ thông suốt chỉ làm bạn giường với Trần Vũ, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Trần Vũ trầm giọng nói: "Từ Kiều Kiều, tôi muốn sống chung với em.”

Anh đã đưa ra quyết định này sau khi xem xét cẩn thận.

"Phụt... Khụ khụ... anh..."

Từ Kiều Kiều phun hết nước vừa uống vào miệng ra ngoài, cô khϊếp sợ nhìn Trần Vũ, không biết anh phát điên cái gì.

"Đêm qua, tôi cứ nhớ đến tiểu bức của em, nhớ đến thậm chí không có cách nào làm việc được." Trần Vũ ôm Từ Kiều Kiều vào trong ngực, để cho cô ngồi trên đùi mình, rất nghiêm túc nói: "Lần đầu tiên của em cũng cho tôi rồi, tuy rằng tôi không hiểu thích một người là cảm giác gì, nhưng tôi nguyện ý ở chung với em trước, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm.”

Anh nói rất chắc chắn, đây không phải là nói dối, anh thực sự không biết yêu.

Từ Kiều Kiều nói thích anh, mà nội tâm anh không hề gợn sóng, anh thừa nhận bây giờ anh có chút hứng thú với Từ Kiều Kiều, nhưng chút hứng thú đó là đối với thân thể của cô chứ không phải là cô.

Anh trời sinh chậm chạp trong tình cảm, ngoại trừ quan tâm đến bà nội ở quê, trong lòng anh chưa từng có người phụ nữ thứ hai, trước kia cũng chưa từng thích phụ nữ.

Mông của Từ Kiều Kiều mềm mại, ngồi trên đùi trái Trần Vũ, cô cười nhạo một tiếng, bàn tay nhỏ bé sờ lên l*иg ngực Trần Vũ, nói: "Được, tôi đồng ý với anh, vừa lúc tôi cũng không thể rời khỏi dươиɠ ѵậŧ của anh.”

Về phần bồi dưỡng tình cảm gì đó, cô hoàn toàn không tin, chỉ là tiện ở chung sau khi thao cô thôi, mà như vậy cũng tốt, không ai nợ ai cái gì, cho nên cô đồng ý.

Bàn tay lớn của Trần Vũ dùng sức nhào nặn vυ' của Từ Kiều Kiều, thở gấp: "Lẳиɠ ɭơ, mỗi ngày mặc ít như vậy, là muốn quyến rũ tôi thao cô sao?"

Từ Kiều Kiều ôm cổ anh, ánh mắt kiều mị, nhẹ nhàng cắn môi: "Đúng vậy, người ta chính là muốn bị anh thao, còn muốn bị anh lột sạch đè ở cửa hàng thao đấy..."

Dươиɠ ѵậŧ của Trần Vũ nghe cô nói liền cứng, hung ác nói: "Kỹ nữ lẳиɠ ɭơ, muốn ăn dươиɠ ѵậŧ? Bây giờ liền thao chết em!”

Từ Kiều Kiều thấy anh định đóng cửa, liền nóng nảy: "Trần Vũ, anh làm gì... Đừng đóng cửa, tôi còn phải làm ăn... A... đừng, tiểu bức ... ngứa..."

"Làm ăn gì nữa, sau này ông đây sẽ nuôi em!"

Mặc kệ kiếm tiền vất vả bao nhiêu, nhưng phụ nữ của mình, anh bất cứ giá nào cũng phải nuôi, cho dù phải đập nồi bán sắt.

Trần Vũ thở hổn hển, dùng sức hôn lên miệng Từ Kiều Kiều, dươиɠ ѵậŧ cách váy đâm vào bụng cô, bàn tay mang theo vết chai sờ tiểu bức của Từ Kiều Kiều đến chảy nước.

Bởi vì đã thao Từ Kiều Kiều một lần, Trần Vũ thực tủy tri vị*, lúc này kéo cửa cuốn quầy bán đồ, sau đó đè Từ Kiều Kiều ở trên vách tường mạnh mẽ làm.

*ý là “ăn” được một lần càng muốn ăn nữa, nghĩa đen là ăn tủy trong xương mới biết liếʍ nó cũng ngon

--