Sau khi trở lại thành phố, Từ Kiều Kiều tiếp tục mở cửa bán hàng, ăn mặc lộ liễu gợi cảm hơn so với trước đây, lọt vào mắt Trần Vũ, làm cho Trần Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cũng không rõ mình bị làm sao, bây giờ càng ngày càng chú ý đến nhất cử nhất động của người phụ nữ này, mỗi lần tan tầm, đều không tự chủ được đi qua cửa nhà cô, làm bộ lơ đãng liếc mắt nhìn xem người phụ nữ này đang làm gì.
Nếu cô chỉ ngồi lặng lẽ trang điểm hoặc xem TV, thì trong lòng sẽ rất vui; Nếu như trùng hợp lúc anh đi qua nhìn thấy Từ Kiều Kiều tán tỉnh người đàn ông khác, anh sẽ nổi giận, thậm chí hận không thể kéo người đàn ông kia đánh cho một trận.
Trần Vũ không biết mình bị làm sao, nhưng Từ Kiều Kiều biết.
Có một lần, cô cố ý ôm cổ một người đàn ông khác khi Trần Vũ tan tầm, làm nũng với anh ta, khiến Trần Vũ tức giận đến mặt tái mét.
Thấy Trần Vũ đi xa, Từ Kiều Kiều âm thầm cảm khái ở trong lòng: Sắc mặt đã không vui, vậy sao không thẳng thừng khiêng mình về nhà, đặt ở trên giường hung hăng "giáo huấn" chứ?
Cô rất nhớ dươиɠ ѵậŧ đầy gân xanh của Trần Vũ, đến mức tối ngủ còn mơ thấy, ngày hôm sau khi tỉnh lại qυầи ɭóŧ và ga giường đều ướt đẫm...
Người đàn ông này, thật đúng là giỏi nhịn hơn những thằng đàn ông khác.
Từ Kiều Kiều vô tội chớp đôi mắt hồ ly, hôm nay cô ăn mặc rất trong sáng, áo sơ mi trắng và quần jean bó sát, chân mang một đôi giày cứng màu trắng, trông rất năng động giống như sinh viên đại học, cố ý đi tới tiệm sửa xe tìm Trần Vũ, vốn hai người cách nhau không xa, chỉ cách một con đường.
Trần Vũ đang ngồi trước mui xe uống nước, trên vai khoác một cái khăn lau mồ hôi màu trắng, anh ngẩng đầu lên, chai nước khoáng nắm trong tay, lúc uống nước yết hầu khẽ động, đường cong cằm hoàn mỹ, cả người toát ra vẻ gợi cảm của một người đàn ông trưởng thành.
Từ Kiều Kiều đứng bên cạnh cửa, nghĩ đến cách đây không lâu mình và Trần Vũ hoan ái trên tàu hoả, lại không nhịn được kẹp chân, cảm giác tiểu bức có chút ướŧ áŧ.
Cô không bao giờ che giấu sự phóng đãng của mình, đặc biệt là đối với những người cô thích.
Cô nhất định phải có được người đàn ông này.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Từ Kiều Kiều lộ ra một nụ cười dịu dàng, cô bước nhẹ nhàng đi về phía Trần Vũ đang uống nước, từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy, đưa cho Trần Vũ: "Đổ nhiều mồ hôi vậy, vất vả rồi~"
Trần Vũ vừa rồi đã nhìn thấy Từ Kiều Kiều, thấy cô đến tìm mình, trong lòng bất giác sinh ra một tia vui mừng, nhưng vừa nghĩ đến mấy ngày gần đây cô trêu chọc đàn ông khắp nơi, trong lòng lại vô cùng khó chịu, liền làm bộ như không nhìn thấy, từ trên nắp xe nhảy xuống, tiếp tục công việc.
Thấy Trần Vũ không để ý đến mình, Từ Kiều Kiều cũng không tức giận, cô ngồi xổm bên cạnh Trần Vũ, nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh, trái tim nhỏ nhắn đập thình thịch, tâm trạng rất tốt, còn chủ động rút khăn giấy lau mồ hôi cho anh: "Không để ý đến tôi? Muốn tôi giúp anh lau mồ hôi thì cứ nói thẳng đi, không cần phải xấu hổ.”
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Từ Kiều Kiều cầm khăn giấy, lau tới lau lui trên mặt Trần Vũ, chợt ngửi thấy mùi sữa từ trên người Từ Kiều Kiều truyền đến, bụng dưới lại bắt đầu nóng rực, có xu hướng cứng lại.
Trần Vũ nặng nề nắm lấy cổ tay Từ Kiều Kiều, hơi thở nóng rực phun lên mu bàn tay cô, nghiến răng nói: "Từ Kiều Kiều, với đàn ông nào cô cũng chủ động như vậy sao? Cô thực sự đói khát đến thế à, cần bao nhiêu người đàn ông để thoả mãn cô vậy.”
Thật muốn thao chết cái đồ dâʍ đãиɠ tỏ vẻ trong sáng ở trước mặt này.
Từ Kiều Kiều thấy ánh mắt Trần Vũ dần dần trở nên hung ác, cũng hiểu được sự giãy dụa của anh, nhưng cô không định vạch trần, chỉ cầm tay anh, đặt ở trên vυ' của mình, mặc cho anh xoa nắn, trong miệng ngọt ngào: "Anh ghen à?”
Trần Vũ không trả lời, chỉ thô bạo nắm lấy vυ' của Từ Kiều Kiều, hận không thể bóp nát nó, ngực của Từ Kiều Kiều rất lớn, trơn nhẵn lại mềm mại, khiến anh không nỡ buông tay.
"Ừm a... Còn có nơi này, cũng muốn thao..."
Từ Kiều Kiều đứng lên, hướng về phía Trần Vũ, cầm lấy bàn tay hằn vết chai của anh sờ lên tiểu bức đói khát của mình, còn chủ động xoay eo ưỡn mông: "A…chảy nước rồi... được anh sờ thật sướиɠ..."
"Càng ngày càng lẳиɠ ɭơ!"
Trần Vũc thở dồn dập, ngoại trừ hai người bọn họ, lúc này trong xưởng sửa xe không có một bóng người, nếu không phải ý chí của anh rất mạnh, bây giờ đã cởϊ qυầи jean của Từ Kiều Kiều ra, thao đến không ngừng phun nước.