Thời điểm Vô Dược lại lần nữa tỉnh ngủ, sắc trời đã tối sầm. Người bên cạnh đã không còn nữa.
Thời điểm Vô Dược còn không có phản ứng lại, đèn chậm rãi bị mở ra. Tư Mộ bưng đồ ăn trong tay, chậm rãi đi qua.
Sau khi thấy cô tỉnh lại, khóe môi chậm rãi có một độ cung, tuy không rõ ràng, nhưng Vô Dược vẫn thấy.
Vô Dược vốn đang muốn biểu hiện tức giận một chút, nháy mắt lại bình tĩnh lại.
Tư Mộ đặt đồ ăn bên cạnh giường, ôm cô hôn liên tục.
Cô nhìn anh, chớp chớp mắt, thời điểm muốn nói gì đó, lại không biết bản thân nên nói gì. Cuối cùng chỉ nói: "Em đói bụng."
Tư Mộ nhìn khuôn mặt mỏi mệt của cô, có chút đau lòng. Cuối cùng hôn hôn mặt cô, sau đó đưa thức ăn qua, nhẹ nhàng mở miệng: "Anh đút em."
Vô Dược không cự tuyệt, Tư Mộ cầm lấy cái muỗng, một muỗng một muỗng đút cho cô. Bỗng nhiên liền nghĩ đến khi anh còn nhỏ, cô cũng một muỗng một muỗng đút anh như vậy.
Rõ ràng khi anh còn nhỏ, cô thích anh như vậy, vì sao anh trưởng thành, cô lại thích người khác.
Vô Dược ngẩng đầu thấy anh đang không biết suy nghĩ gì đó, nhìn đến cảm xúc trong đáy mắt của anh, Vô Dược mặt đen xuống.
Cô chỉ biết nhất định không thể để người nào đó tiếp tục nghĩ linh tinh nữa, nói cách khác cô cũng đừng mong thoát khỏi cái xích sắt này.
Cô ôn nhu đánh thức anh: "Tư Mộ, anh đang nghĩ gì đấy?"
"Hả?" Tư Mộ lấy lại tinh thần, nhưng trong lúc nhất thời còn không có phản ứng lại cô nói gì.
Chờ sau khi phản ứng lại, anh mới đáp lại một câu: "Không có việc gì."
Vô Dược nhìn anh, cảm thấy anh hẳn đã bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi nói với anh: "Tư Mộ, anh tin có kiếp trước kiếp này không?"
Tư Mộ có chút khó hiểu vì sao cô lại nói như vậy, làm Quỷ Vương Minh giới, anh tuy rằng không còn nhớ rõ đoạn ký ức ở Minh giới kia. Nhưng thông qua kiến thức cô dạy cho anh, cho nên anh đương nhiên: "Anh tin."
Vô Dược cắn một cái lên môi anh, sau đó mới chậm rãi nói: "Mặc kệ anh tin hay không, nhưng mà em vẫn muốn nói với anh. Người em vẫn luôn tìm kiếm chính là anh, người kiếp này em vẫn luôn đợi cũng là anh, thật ra anh cũng không phải Quỷ Vương."
Tư Mộ nhìn cô, không biết bản thân có tin tưởng hay không. Kỳ thật anh vẫn nguyện ý tin tưởng cô.
Căn cứ vào biểu hiện lúc này của cô mà nói, việc cô nói trăm phần trăm là thật.
Tuy rằng chỉ cùng cô sinh hoạt mấy năm, nhưng cũng là cả đời ở nhân gian của anh, từ khi anh sinh ra đến bây giờ, người bên cạnh anh cũng chỉ có cô.
Mỗi ngày sớm chiều ở chung, anh đối với tính tình của cô cũng có hiểu biết. Nếu, anh không phải người cô muốn tìm. Cô không có khả năng không tức giận. Căn bản không có khả năng đối với anh thân mật giống như hiện tại vậy.
Ngay cả anh cầm tù cô, cô cũng không tức giận. Tựa hồ là rất hiểu biết tính tình của anh.
Tuy rằng anh rất không muốn, người cô thích không phải anh hiện tại, nhưng ít ra cũng là anh. Nghĩ đến đây, anh vẫn rất vui vẻ.
Tư Mộ theo bản năng hỏi một câu: "Thật sao?"
Vô Dược gật gật đầu, khi đối diện với đôi mắt của anh, không chỉ là sủng nịch bình thường mà còn nhiều hơn một phần thâm tình. Cô mở miệng nói: "Em tin tưởng trên thế giới này, ngoại trừ anh, em đối với những người khác sẽ không có tính tình như vậy tốt."
Không chỉ là trên thế giới này, rất nhiều rất nhiều thế giới. Chỉ có anh, cô mới có thể bình tĩnh không giới hạn như vậy.
Cô không phải không có tức giận qua, nhưng cũng biết mọi việc anh làm. Chỉ là, là bởi vì quá yêu cô.
Cô cũng biết thật ra trong rất nhiều thời điểm, anh cũng dung túng cô.
Cô nguyện ý lui bước, nhưng không đại biểu là cô thua. Cô thoái nhượng, chính là đổi lấy thâm tình của anh.
Chỉ có thể nói cô đối với yêu và gϊếŧ không có bất luận cảm giác gì. Cô vẫn là thích, dành thời gian cho anh.