[Edit] Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Ám mặt Minh Vương VS sơ cấp thiên sư 21

Vô Dược đang suy nghĩ, thời điểm muốn trả lời anh. Anh lại tiếp tục hướng cô tung ra một cái bom: "Mộ Mộ chính là người em vẫn luôn muốn tìm sao?"

Vô Dược phải nói như thế nào? Nói kỳ thật người cô vẫn luôn đang tìm chính là anh. Anh sẽ tin tưởng sao? Anh khẳng định không tin, hơn nữa còn sẽ cảm thấy cô lừa anh, ừm, lại là vì người khác.

Nếu nói không phải anh, kết quả so với nói là anh cũng không khác biệt. Dù sao thì cô không dám nói là anh, còn phải anh hay không, hậu quả đều như nhau.

Vô Dược khóc không ra nước mắt, vì cái quỷ gì đột nhiên cảm thấy giống rơi vào cái vấn đề: Bà xã và mẹ anh đồng thời rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước? Vì sao cô lại phải lâm vào trường hợp xấu hổ như vậy?

Anh cúi đầu, tay nắm lấy cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?"

Trong lòng Vô Dược: Đương nhiên là có! Chỉ là nếu anh không tức giận, đây căn bản không phải vấn đề. Nhưng mà, anh không tức giận, cơ bản là không tồn tại.

Thời điểm Vô Dược thật sự không biết trả lời như thế nào, đột nhiên nghĩ ra một cách: "Đương... Đương nhiên không phải, người em muốn tìm kia không tên Mộ Mộ. Về... Về sau sẽ nói cho anh."

"Phải không?" Tư Mộ thả tay, buông cô ra.

Vô Dược cảm thấy mình tựa hồ càng bôi càng đen, nhưng lời nói, đã nói ra cũng không thể thu hồi, sau đó nhẹ nhàng ứng thanh: "Ừm."

Kỳ thật cô cũng không tính là lừa anh, cô còn không biết tên thật của anh gọi là gì, cho nên cũng không phải đơn thuần là tìm Mộ Mộ. Người cô muốn tìm chỉ là anh.

Tư Mộ gục đầu xuống, trong con ngươi Vô Dược không nhìn thấy, hơi thở hắc ám quay cuồng trong mắt anh. Bàn tay chậm rãi nắm chặt.

Cô đang nói dối! Lâu như vậy tới nay, cô lần đầu tiên nói dối anh. Cô trước kia chưa bao giờ nói dối anh. Bởi vì một người nam nhân, cô vậy mà nói dối anh.

Vô Dược nhìn anh không nói một lời, đột nhiên không biết bản thân nên dỗ anh như thế nào.

Cô chủ động dắt tay anh, sau đó nhẹ giọng nói: "Chúng ta về nhà được không?"

"Được." Anh ngoan ngoãn đáp lại cô, bộ dạng hiện tại, tựa hồ so với anh bình thường cũng không có bất luận điểm gì khác nhau.

Nhưng Vô Dược lại cảm thấy trong lòng mình nao nao, căn cứ theo điều cô biết về thói quen của người nam nhân này, anh sao có thể dễ dỗ dành như vậy? Cô còn không có làm cái gì đâu, anh đã không tức giận rồi?

Không có khả năng, lấy hiểu biết của Vô Dược đối với anh, anh không có khả năng không tức giận. Chỉ có thể nói là yên lặng trước bão táp, anh càng bình tĩnh liền càng nguy hiểm.

Vô Dược tựa hồ đã có thể phỏng đoán anh sẽ làm ra việc gì.

Nhưng mà...

Nhìn thấy anh so với bình thường giống nhau, tắm rửa xong liền nằm trên giường, chờ đợi cô.

Vô Dược không khỏi cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, trong lòng yên lặng nói với chính mình: Có lẽ anh trong thế giới này thật sự không giống, dù sao anh trước kia cũng nghe lời như vậy. Cô làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không hỏi lý do. Không hề nghi ngờ chấp hành lời cô nói với anh.

Có lẽ thế giới này anh thật dự là một Bảo Bảo ngoan, là loại tính tình đặc biệt đặc biệt tốt kia.

Vô Dược tựa hồ đã quên mất, người hai năm trước kia hắc hóa là ai.

Người tính tình đặc biệt đặc biệt tốt, sẽ nói ra lời đáng sợ như vậy sao?

Tư Mộ vẫn như mọi khi, đưa cho cô một ly sữa ấm.

Vô Dược nhìn anh cũng không có hành động kỳ quái gì khác, cũng không có biểu tình kỳ quái gì. Liền tiếp nhận sữa bò anh đưa cho, uống xong liền nằm trên giường ngủ.