Mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện sộc vào mũi tôi. Nó khiến tôi cảm thấy khó chịu, cảm giác đau đớn chạy dọc theo sống lưng khích thích đại não tôi hoạt động. Tôi như cảm nhận rõ mồn một cái khoảnh khắc lúc đưa lên bàn mổ, cả người tôi tê dại đi, mùi máu lan trong không khí, còn ở dưới, máu chảy không ngừng. Giây phút đó, tim tôi như ngừng đập, tôi có thể cảm giác được cái gọi là hạnh phúc đó, đang từ từ từng bước một rời xa tôi.
Mở mắt, đối diện với tôi là ánh sáng mờ ảo, tôi mông lung nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông. Hàng mi chớp chớp, tôi cố gắng nhìn rõ trước mắt nhưng càng chớp lại càng mờ, tay tôi nắm lại thành nắm đấm, khó khăn lắm mới thấy được gương mặt của Du Hạo Thiên. Hắn đang nhìn tôi bằng gương mặt lo lắng, còn tôi thì sao, lúc này chỉ thấy đau đớn vô cùng. Cả thân xác lẫn tinh thần đều như trải qua một cơn bão lớn, đánh úp vào người tôi, mạnh mẽ vô cùng. Khó khăn lắm mới bật thốt được mấy chữ:
- Con... con chúng ta...
Du Hạo Thiên nắm lấy tay tôi, hắn không nói gì. Chỉ im lặng, đôi mắt đó làm tôi hiểu được, mất rồi. Niềm hy vọng, sợi dây kết nối chúng tôi mất rồi. Tôi không còn những ngày ngồi bên cửa sổ viết nhật ký nữa, cũng chẳng còn những lúc vuốt ve lên bụng, nói chuyện với con nữa, nơi đó giờ đây trống rỗng. Tâm hồn của tôi hiện tại như mất đi toàn bộ, cả cuộc đời tôi tạo nhiều nghiệp chướng nên đến cả con cũng mất đi...
- Chúng ta rồi sẽ có thêm mấy đứa nữa...
Nước mắt tôi ứa ra. Tôi lắc đầu không ngừng, có thể chúng tôi sẽ có thêm mấy đứa nữa, nhưng đứa con đầu tiên này vẫn vĩnh viễn mất đi. Con của tôi vẫn còn chưa được chào đón ánh nắng đầu tiên, chưa được khóc một trận thật to, chưa được uống một ngụm sữa mẹ đã ra đi mãi mãi. Tôi biết rõ, nó còn chưa thành hình một cách toàn vẹn, vậy mà nó đã bỏ mẹ nó ở lại rồi. Tôi lắc đầu, thêm bao nhiêu đứa nữa làm gì khi mẹ nó đã không còn sức lực nữa, vì tôi, chỉ vì tôi ngu ngốc nên nó mới rời bỏ tôi. Chỉ vì tôi mà thôi...
- Không... không... không!
- Linh Linh, bình tĩnh! Em bình tĩnh đi!
Du Hạo Thiên dùng tay kìm tôi lại, cả người tôi run run, nước mắt trào ra như suối. Hắn lấy tay lau nước mắt của tôi, miệng không ngừng khuyên nhủ. Thế cơ mà, tai tôi vẫn cứ lùng bùng, hắn nói gì tôi cũng không rõ, tôi như tê dại đi, lệ rơi thành dòng. Dù tay của Du Hạo Thiên có lớn thế nào, có lau không ngừng, nước mắt tôi vẫn chưa một lần khô đi.
Tôi nhớ đến Đồng Linh Nhi, hình ảnh cô ta kiêu ngạo cười vào mặt tôi, tay cô ta kéo lấy tôi. Cả cổ họng tôi dâng lên một cảm giác rất khó chịu. Đó chính là nỗi đau của tôi.
Rất rất lâu sau đó, tôi gắng gượng nuốt nỗi đau này xuống, giọng lạc đi...
- Đồng Linh Nhi, cô ta!
- Cô ta đã được dẫn đến đồn cảnh sát.
Giọng Du Hạo Thiên trở nên sắc bén hơn, cô ta chính là một trong những nguyên nhân mà con tôi mất đi. Tôi chưa từng làm gì ảnh hưởng tới cô ta nhưng hết lần này đến lần khác, người đó vẫn xông vào thế giới tôi, chà đạp tôi. Tôi không thể hiểu được, rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với cô ta, mà cô ta nhẫn tâm như vậy, đẩy tôi vào chỗ chết. Ngay giây phút đó, lúc xe đâm vào người tôi, tôi vẫn còn hình dung rất rõ, đó là sự đau đớn đến nhường nào.
- Còn... còn mẹ em?
- Mẹ em, mẹ em vẫn khỏe!
- Tốt, tốt quá!
Tôi được Du Hạo Thiên dỗ đi ngủ. Cả người tôi đều mất rất nhiều sức lực, tôi nói muốn đi xem mẹ thế nào thì hắn luôn bảo mẹ tôi đang ở nhà nghỉ dưỡng. Tôi cũng không quá nôn nóng, ngày mai chị tôi sẽ đến thăm tôi, lúc đó hỏi chuyện cũng được. Tôi vẫn nhớ Đồng Linh Nhi ngày đó đã đến nói với mẹ tôi chuyện này, đây là điều tôi rất hối hận. Tôi đã không nói cho mẹ tôi biết, tim mẹ tôi lại không khỏe, tôi chỉ sợ có chuyện mà thôi. Lại không ngờ được, đây chính là nguyên do khiến mẹ tôi lên cơn đau tim.
Tối hôm nay, khi đã gần mười một giờ, Du Hạo Thiên xoa đầu tôi, muốn tôi ngủ. Tôi cảm thấy rất thanh tỉnh, cả người muốn ngủ cũng không được. Tôi cảm nhận được hắn nắm lấy tay tôi áp lên má của mình. Tôi biết ngoài tôi ra, hắn cũng vô cùng đau đớn. Hai lần, lần đầu tiên trong hôn lễ, hắn bị hất rượu vào mặt. Lần thứ hai, chúng tôi mất đi đứa con đầu tiên. Đó những điều buồn bã nhất của cuộc đời hắn, từ đầu đến cuối, hôn lễ đều ngập tràn điều đau. Tôi không thể tưởng tượng được vào lúc đó, hắn đã cảm thấy thế nào, hiện tại, hắn lại mệt mỏi như thế, đau như thế nhưng lại chẳng nói gì với tôi.
- Mẹ à! Mẹ ơi!
Tôi nhìn thấy phía xa xăm đằng kia, có một cậu nhóc đang nhìn về phía tôi, cười một nụ cười dễ thương. Tôi chẳng thấy được mặt của đứa bé đó, vậy mà tôi vẫn cảm nhận được nó đang cười rất tươi.
- Mẹ ơi~~
Tôi chạy theo đứa trẻ, nó mỗi lúc chạy đều dừng lại vẫy với tôi như sợ tôi sẽ theo không kịp bước chân của nó. Rồi nói dừng lại, cách tôi một khoảng khá xa, nó chìa tay ra trước mặt tôi, nói với tôi rằng:
- Mẹ ơi! Con sắp đi rồi!
- Không... không...
Tôi cố gắng hết sức chạy về phía trước, thằng bé vẫn đứng đó, nó vẫy tay nhìn tôi, tôi vẫn chạy nhưng khoảng cách chẳng hề rút ngắn đi. Tôi chìa tay về phía trước, tôi muốn nói với nó, đừng đi mà, tôi muốn nó ở bên cạnh tôi...
- Mẹ à! Hứa với con, cho con làm con của mẹ một lần nữa, được không?
- Được, được, được!
Nó biến mất trước mắt tôi. Trước khi đi, nó còn cười với tôi rất tươi, miệng mấp máy mấy chữ "con chờ". Tôi bật dậy, nước mắt đã thấm ướt gối. Hắn ôm lấy tôi cực kỳ lo lắng, tôi vỗ lấy lưng hắn.
- Em mơ thấy con chúng ta...
Vòng tay hắn siết chặt lấy tôi, cả khuôn mặt dụi vào hõm vai của tôi.
- Đừng nhắc nữa, đừng...
- Không,... để em nói hết!
Hắn thả lỏng vòng tay của mình, mắt đối mắt nhìn tôi, rồi lại ôm lấy tôi. Hắn không nói gì chứng tỏ đã thỏa thuận. Tôi dùng tay ôm lấy hắn, thật chặt.
- Nó nói với em rằng, nó chờ em! Nó sẽ làm con của em thêm một lần nữa...
Hắn hôn lấy trán tôi, xuống mắt, mũi rồi má. Hắn áp má mình vào má tôi, mắt hắn nhìn về phía xa xăm, hai tay vẫn siết chặt lấy tôi.
- Rồi chúng ta sẽ có thêm đứa nữa...
Sáng hôm sau, chị tôi vào bệnh viện thăm tôi. Tay cầm theo một bình giữ nhiệt, chị ấy nói sinh non càng phải bảo dưỡng kĩ thì mới tốt, ăn một chút cháo cho nhẹ bụng. Hôm sau chị sẽ làm cho tôi ít thức ăn dinh dưỡng, ánh mắt chị dịu dàng, múc cho tôi ít canh. Uống ngụm canh, tôi lại xúc động thút thít. Cảm xúc không tên này cứ như một cơn gió, không biết từ đâu lại thoáng qua, chị tôi dùng tay vuốt đầu của tôi.
- Đừng buồn nữa! Kẻ xấu sẽ phải chịu trừng phạt!
Tay cầm bát canh của tôi có một chút run nhẹ. Tôi cũng là kẻ xấu. Tôi đã chen ngang vào cuộc hôn nhân của người khác, trừng phạt của tôi chính là phải đánh mất đứa con đầu lòng của mình. Tôi chợt nhớ đến mẹ, đúng rồi, tôi muốn hỏi chị về mẹ.
- Mẹ chúng ta...
- Mẹ ấy khỏe lắm! Em cứ an tâm đi...
- Thế sao mẹ không đến thăm em, mẹ giận em sao?
- Mẹ làm sao có thể giận em chứ, đợi em xuất viện về thăm mẹ!
Tôi không tùy tiện hỏi nhiều. Mẹ tôi chắc sốc lắm, sức khỏe yếu đi, tôi xuất viện nhất định sévề nhà tạ lỗi với mẹ. Tôi sẽ trở về làm đứa con hiếu thảo của mẹ, sẽ kể cho mẹ tôi nghe những câu chuyện vui hàng ngày.
Chị tôi thăm tôi một chút liền vội vã rời đi. Tôi cũng không quan trọng lắm, Du Hạo Thiên đang đi làm thủ tục thì phải, một mình tôi ở trong phòng có chút buồn. Tôi đang nghĩ xem bản thân nên làm gì lúc này đây, tôi rời giường bệnh đi vệ sinh.
- Mẹ tôi sẽ không sao chứ? Tôi đến ngay!
Đây rõ ràng là giọng của chị tôi mà, mẹ tôi...
Tôi mở cửa phòng bệnh thì chị đã chạy mất rồi. Du Hạo Thiên... tôi phải hỏi anh ấy, tại sao mọi người lại giấu tôi, rốt cuộc có chuyện gì?
Lúc Du Hạo Thiên trở lại, lòng tôi đã bồn chồn không yên rồi. Hắn vừa bước vào, tôi liền bật dậy tới gần hắn, giọng nói như mếu:
- Mẹ em, mẹ em làm sao?
Du Hạo Thiên nhìn tôi, hắn bế tôi nằm xuống giường. Ánh mắt có chút không biết phải làm sao, tôi nghe tiếng hắn thở dài.
- Mẹ em... mẹ em đang hôn mê!
Tôi như chết trân. Nước mắt lại trào ra, khó khăn lắm tôi mới kìm lại, giờ nó lại thi nhau rơi xuống. Mẹ của tôi so với tôi còn tệ hơn, bà hôn mê bất tỉnh. Cảm giác có lỗi lại dâng lên, tôi dùng tay đánh vào thân mình, hắn liền sợ hãi ôm lấy tôi.
- Không phải lỗi của em...
- Không... lỗi của em... không... Vì em nên mẹ mới... mẹ mới...
Tôi nấc lên, nghẹn ngào. Tôi muốn gặp mẹ, tôi muốn thấy mẹ. Mẹ ơi!
- Đưa... đưa em đi gặp mẹ! Làm ơn!
Tôi vùng vẫy không ngừng, cả người như phát điên lên. Du Hạo Thiên khó khăn lắm mới giữ được tôi lại. Từ thời điểm đó, tôi như một người điên, thiếu sức sống, dễ xúc động. Từng chút từng chút một, nỗi đau khổ cắn nuốt lấy tôi, cả người tê rần, đau đớn. Đầu tôi xoay xoay như một chong chóng, trước mắt cũng tối sầm đi.
Lúc tôi tỉnh lại đã là chiều tối. Ở bên cạnh tôi là ánh mắt lo lắng của hắn, chị tôi và Ngọc Ái. Tôi nhìn bọn họ, tôi là một con búp bê vô hồn, ánh mắt đờ đẫn, nhìn xa xăm trong vô vọng. Tôi cố cười, muốn nói với họ, em không sao... nhưng tôi chẳng nói được câu nào cả...
Sau này, tôi mới biết, vì quá đau khổ với hiện tại, niềm đau nối tiếp niềm đau tôi liền bị câm.
Bị câm do sang chấn tâm lý!