Hiện trường hôn lễ, tại tầng 2 quán rượu.
Chu Lục khinh thường đứng ở cửa sổ nhìn về phía dưới, anh trai nhìn thấy dáng vẻ u buồn của anh hỏi: “Muốn cưới hay muốn nhảy lầu?”
Chu Lục nghe thấy tiếng động nhìn sang, anh trai cũng giống như anh đi đôi giày Tây, anh ấy là một phù rể trong đoàn. Anh vừa tốt nghiệp đại học, chân trước vừa lĩnh bằng tốt nghiệp, chân sau đã bị ba mẹ bắt ép kết hôn.
Cũng chỉ vì anh quá ngỗ ngược, nếu không dùng hôn nhân buộc anh lại, sợ là sẽ không an phận.
A, không phải là cô gái quê mùa kia đã nói với ba mẹ của anh, muốn gả cho anh, lo lắng khi anh ra ngoài xã hội bị người khác thương nhớ, cô không có cảm giác an toàn nên gấp gáp muốn kết hôn đấy chứ?
Chu Lục không muốn kết hôn cũng là vì cô gái quê mùa này lúc nào cũng muốn quản anh, anh từng nghe lời mà yêu đương với cô năm năm, cũng không phải là không kết hôn mà là không muốn kết hôn sớm như vậy.
Anh còn muốn tự do mấy năm, nhưng cô gái quê mùa lại sợ anh cùng người khác chạy mất, mới nhanh chóng kết hôn.
Anh không thể không đồng ý, ba mẹ anh nói nếu không kết hôn liền đuổi anh ra ngoài đường.
Tiểu thiếu gia Chu Lục sống an nhàn sung sướиɠ đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy, mặc dù không tự nguyện cũng phải cắn răng kết hôn. Ba mẹ và anh trai đang bận tiếp khách còn anh đang đứng ở trước cửa sổ sắt tủi thân.
Chu Lục buồn bực gượng cười, ngữ khí không tình nguyện nói: "Em nghĩ nhảy từ lầu 2 xuống cũng không đến mức liệt nửa người đi? Nếu em đào hôn, anh nói xem cô gái quê mùa kia có khóc hay không?"
"Người ta là vợ của chú, đã sắp kết hôn rồi mà còn gọi cô gái quê mùa? Cái này nếu để Nam Hoan nghe, em ấy sẽ khó chịu đó."
Chu Lục nghe vậy nhưng vẫn cố cãi: "Cô ta vẫn là cô gái quê mùa."
Hai anh em vừa im lặng liền nghe phù dâu chạy từ phòng hóa trang hét lớn: "Không xong rồi, cô dâu đào hôn, cô dâu chạy trốn rồi."
Nghe đến đây, khách mời kinh ngạc đứng lên.
Chu Lục người vừa nháo muốn đào hôn chạy thẳng ra hỏi: “Nam Hoan đào hôn?”
Phù dâu thấy vậy liền đưa cho Chu Lục một tờ giấy, trên đó viết cô không muốn cùng anh kết hôn, đứa ngốc mới kết hôn với anh, nhiều năm nay đều là chơi đùa thôi, chỉ có đứa ngu như anh mới tưởng thật.
Chu Lục đầu tiên không tin lời của phù dâu nhưng nét chữ trên tờ giấy đúng là của Nam Hoan, nói nhiều năm như vậy chỉ là chơi đùa anh, thế mà anh lại tưởng thật, cô không muốn kết hôn với anh nên đã đào hôn rồi.
Nhìn hàng chữ bên trên, Chu Lục tức đến run người, anh không nuốt trôi cục tức này, không có khả năng, đây không phải sự thật.
Hôm qua Nam Hoan còn chạy đến phòng của anh đẩy dươиɠ ѵậŧ vào tiểu huyệt, một đêm cùng anh tới ba bốn lần, suýt chút nữa anh bị ép khô, trong bụng cô chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.
Xong hôm nay nói không thích anh? Làm sao có thể?
Buổi tối hôm qua rõ ràng nằm dưới thân anh rêи ɾỉ nói anh thật đẹp trai, rất ưa thích ngắm anh, tại sao lại như vậy?
Một giây sau, Chu Lục tức đến ngất đi.
Năm năm trước, Chu Lục vẫn là học sinh cấp 3, anh đang ở trong quán net chơi, cha mẹ anh gọi về, vị hôn thê của anh mới từ nông thôn lên, bảo anh trở về gặp người.
Hôm qua cha mẹ đã nói qua, anh có 1 vị hôn thê đính ước lúc nhỏ, cô luôn sống ở nông thôn, trước kia cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả hai đều qua đời, chỉ còn ông bà nhưng họ đều lớn tuổi rồi nên không tiện chăm sóc cho cô. Cô thành tích rất tốt, muốn thi Thanh Hoa, Bắc Đại.
Ở nông thôn sẽ không được tài nguyên tốt, cha mẹ Chu Lục thương cô, liền mang cô lên nuôi dưỡng, hoàn thành mối hôn sự lúc trước.
Chu Lục nghe đến đây thiếu chút nữa chết cười, tưởng mẹ anh dùng kịch bản phim thần tượng nào đó lừa anh.
Niên đại nào rồi mà còn kịch bản quê mùa vậy?
Vị hôn thê nào? Thật sự không nghĩ tới còn loại kịch bản này?
Thật sự đến rồi sao?
Chu Lục về đến nhà đã thấy cô bé đã ở trong nhà.
Chu Lục nghĩ vị hôn thê mới đến vừa đen, xấu lại quê, nhưng không nghĩ tới cô bé da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt như búp bê.
Mắt cô to còn sáng lấp lánh, ăn mặc váy ngắn đáng yêu, người cô chỉ có chút mập, có lẽ vì được nuôi quá tốt nên hơi béo.
Chu Lục đi vào liền hô to: "Ba mẹ, hai người điên rồi sao? Sao có thể tìm đại một cô gái quê mùa quê mùa làm vị hôn thê? Con không muốn ở cùng cô ta, con muốn tự do! Đây là thế kỉ 21, ép cưới là phạm pháp, con là học sinh, có thể tố cáo các người!”
anh đi vào , liền dừng lại, cô gái quê mùa không xấu - Nam Hoan nghe được lời anh nói, khẩn trương đi đến: “Chào anh Chu Lục.”
Chu Lục đột nhiên ngừng lại, đáng yêu như vậy, không nỡ mắng.
Ba Lục Chu đánh anh một trận: “Con dám nói những lời như thế?” Đánh một trận xong liền uy hϊếp anh phải chăm sóc tốt cho cô bé nhà người ta thật tốt.
Tiểu thiếu gia Chu Lục vẫn còn chút lương tâm, nghe như vậy liền không còn thô lỗ như vừa rồi.
Anh có thể chăm sóc cô nhưng yêu đương là không có khả năng.
Chu Lục đáp ứng trước, đợi đến khi cô bé thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại là chuồn được.
Cô bé cứ như vậy ở nhà anh.
Chu Lục nghĩ Nam Hoan không có phòng ngủ, nhưng buổi tối Chu Lục phát hiện Nam Hoan thế mà lại trực tiếp ở luôn trong phòng của anh.
anh cơm nước xong xuôi liền lên lầu đi tiểu, cởϊ qυầи liền thấy Nam Hoan đang tắm rửa bên trong, bị hù xém chút tiểu ra quần.
"Tại sao cô lại ở đây?"
Nam Hoan vừa tắm xong, không mặc nội ý, trực tiếp mặc luôn váy ngủ. Cô đi tới trước mặt anh, đỡ dươиɠ ѵậŧ của anh lên bồn anh: "Tôi sang ngủ cùng với anh, tôi là vị hôn thê của anh, không ngủ cùng anh thì ngủ ở đâu?"
Chu Lục bị cô dọa xém chút quên mình đang đi tiểu. Tay Nam Hoan sờ dươиɠ ѵậŧ của anh nói: “Dươиɠ ѵậŧ của anh dài bao nhiêu? 18cm sao?”
Chu Lục bị cô dọa đến thần chí không rõ. Trước đó không lâu, anh còn nghĩ cô là một cô bé dễ thương có chút yếu đuối, thế mà sau đó cô liền cầm dươиɠ ѵậŧ của anh hỏi kích thước, lại còn là thanh âm nhu nhược như vậy, dươиɠ ѵậŧ của anh liền cứng lên.
Nam Hoan nhìn bộ dáng hoảng sợ của Chu Lục thấy có chút thất vọng: “Không phải 18cm à, có chút kém cỏi nhưng không sao, anh lớn lên đẹp là được.”
Mặt Chu Lục lập tức đỏ bừng: “Nam Hoan, cô có biết xấu hổ không vậy? Cô đến nhà vệ sinh nắm dươиɠ ѵậŧ của con trai, còn nữa không có lúc nào? Dươиɠ ѵậŧ của tôi dài 18,65cm làm tròn thành 19cm được chưa?”
Nam Hoan nghe đến vậy liền nhìn thoáng qua dươиɠ ѵậŧ của anh, đột nhiên cau mày, nhìn dươиɠ ѵậŧ cứng lên, cũng phải lớn hơn 18cm.
Cô cau mày cái gì? Chẳng lẽ không tin anh sao?