Côn ŧᏂịŧ thô to xâm nhập khe hở nhỏ hẹp, khi bao qυყ đầυ cực đại xông vào tiểu huyệt Cố Lịch, hai người đồng thời phát ra tiếng than thở.
Mạnh Thanh Ngự thì sướиɠ đến phát điên, mà Cố Lịch là đau đến điếng người.
Ghì chặt bả vai nam nhân đang đè trên thân mình, Cố Lịch cắn một ngụm thật mạnh xuống, giống như chưa hết giận, duỗi tay cào một đường dài sau lưng nam nhân, hiện ra những vệt xước đỏ chót.
“Con mẹ anh, anh mẹ nó không biết làm màn dạo đầu à? Đau chết lão tử rồi.”
Hậu huyệt nhỏ hẹp chỉ ngậm lấy được một nửa côn ŧᏂịŧ, còn dư phân nửa đang bị chặn lại bên ngoài cơ thể. Thân mình Cố Lịch theo bản năng co rút lại, mong muốn thích ứng cự vật xa lạ trong thân thể.
Nhưng Cố Lịch càng kẹp chặt, Mạnh Thanh Ngự càng bị cơn cực khoái kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cơ hồ muốn tước vũ khí đầu hàng.
Nhục động ướŧ áŧ bị cự vật thô to căng đến muốn rách ra, từng nếp uốn bị kéo ra hết cỡ, trông cực kì đáng thương.
Trong huyệt động vừa mềm mại vừa ẩm ướt, ấm áp vây lấy bao qυყ đầυ, thành ruột co rút từng đợt, miệng nhỏ tích cực mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Mạnh Thanh Ngự chỉ cảm thấy sướиɠ đến điên rồi, hận không thể để dươиɠ ѵậŧ xỏ xuyên qua cơ thể Cố Lịch, khiến cho dươиɠ ѵậŧ của hắn mỗi một tấc đều cắm trong tao huyệt dâʍ đãиɠ của hắn.
Nhưng hắn cũng chỉ dám suy nghĩ trong đầu thôi, đỉnh qυყ đầυ thâm nhập đã có vài phần quá sức, nếu hiện tại nóng vội xông vào mà không bôi trơn đầy đủ cho Cố Lịch, sợ là khiến hắn sẽ bị thương.
Nhìn đôi mắt đỏ bừng của người dưới thân, gương mặt lăng lệ dưới cơn ham muốn tìиɧ ɖu͙© nhu hòa không ít, ngược lại thêm vài phần mị hoặc. Cặp mắt đen nhánh lúc này như đang lên án nhìn chằm chằm chính mình, trong lòng Mạnh Thanh Ngự mềm nhũn, cúi người hôn nhẹ vào cánh môi Cố Lịch.
“Tôi biết sai rồi, tôi không di chuyển nữa, cậu trước tiên thích ứng một chút đi.”
Thấy thái độ nhận sai tốt đẹp của Mạnh Thanh Ngự, Cố Lịch cũng hết giận hơn phân nửa.
Nam nhân ngoan ngoãn chống nửa cây côn ŧᏂịŧ trong cơ thể mình, động một chút cũng không dám, hắn thoạt nhìn đã nhẫn đến khó chịu.
Mồ hôi trong suốt từ trên vầng trán hắn rơi xuống trên mặt Cố Lịch, thuận thế trượt dài, thấm vào khăn trải giường tạo thành từng vệt nước nhỏ.
Lúc này sau mái tóc xõa là gương mặt ẩn nhẫn bị che khuất của Mạnh Thanh Ngự, gương mặt yêu mị ẩn ẩn nhảy lên gân xanh khiến hắn trông cuồng dã dị thường.
Mị lực tỏa ra khác hẳn ngày thường, tựa như một con dã thú, loài lang sói, Cố Lịch bị hắn mê hoặc trong vô thức.
Nhưng cố tình tên sắc lang này lại chôn mặt trong hõm vai Cố Lịch làm nũng tỏ vẻ đáng yêu.
“Cố Lịch, cậu xong chưa, tôi bây giờ khó chịu lắm rồi…”
“Cậu nhanh nhanh lên được không, tiếp tục nghẹn nữa thì tôi hỏng mất, lúc đó không thể thỏa mãn tiểu tao huyệt của cậu đâu.”
“Cố Lịch cậu nhanh lên, nhanh lên mà……”
Đầu Mạnh Thanh Ngự vùi trong hõm cổ Cố Lịch lúc lên lúc xuống, hàm răng và đầu lưỡi nhân cơ hội mài vào da thịt Cố Lịch, một bộ dáng gấp không chịu nổi.
“Câm miệng, đừng cọ nữa.” Cố Lịch bắt lấy cái đầu bù xù nơi hõm vai, cảm nhận được cơn đau trong cơ thể dần dần rút đi, hắn bây giờ mới đông ý: “Bây giờ được rồi, anh động chậm chút đi.”
Mạnh Thanh Ngự đang say rượu nhưng nghe lời ngoài ý muốn, sau khi được Cố Lịch cho phép không trực tiếp bắt đầu đao to búa lớn thao Cố Lịch. Ngược lại hết sức thương tiếc, tựa như người dưới thân chính là hi thế trân bảo của hắn, mà hắn thì đang ôn nhu thao lộng bảo bối của hắn.
Côn ŧᏂịŧ đỏ tím một tấc thêm một tấc xâm nhập u huyệt, mỗi lần Mạnh Thanh Ngự động đều phải hỏi Cố Lịch đau hay không đau, hỏi không dưới bốn năm lần mới đưa hoàn toàn côn ŧᏂịŧ đi vào trong cơ thể.
Côn ŧᏂịŧ Mạnh Thanh Ngự vừa dài vừa thô, lại cong cong giống như trái chuối. Từ góc độ này có thể nhẹ nhàng chạm đến điểm mẫn cảm của Cố Lịch, qυყ đầυ hơi cọ xát, cả người Cố Lịch liền run lên.
“Cố Lịch, bên trong cậu thật ấm nóng.” Mạnh Thanh Ngự nhịn không được than thở ra tiếng.
Cúc huyệt ấm áp chặt chẽ bao lấy dươиɠ ѵậŧ chính mình, kẹp Mạnh Thanh Ngự đến phát đau.
Tầng tầng thịt non bên trong tựa như có ý thức, thi nhau mυ'ŧ mát gậy thịt của hắn. Cả người như chìm trong suối nước nóng, nhưng so với tắm suối nước nóng còn thoải mái hơn.
Mạnh Thanh Ngự chỉ muốn mãi cắm như không lui ra, mẹ nó quá thoải mái.
Mạnh Thanh Ngự thì sướиɠ, nhưng Cố Lịch bên kia lại xảy ra vấn đề.
Sau khi đau đớn rút đi, đánh úp lại chính là một cảm giác hư không, tuy rằng tiểu huyệt bị lấp đầy, nhưng sâu trong thân thể một cảm giác ngứa râm ran bắt đầu lan tràn.
Cố Lịch cấp bách muốn một dị vật mạnh mẽ thỏa mãn du͙© vọиɠ hắn.
Tuy rằng côn ŧᏂịŧ Mạnh Thanh Ngự đã vào sâu bên trong, nhưng nếu hắn không động thì thật sự chưa tới cuối cùng.
“Anh mau động đi.” Cố Lịch quấn lên vòng eo cường tráng của nam nhân, nhẹ giọng nói, thanh âm hắn bởi vì động tình mà trở nên nghẹn ngào lại mị hoặc, cào ngứa trái tim Mạnh Thanh Ngự.
“Cậu không đau sao? Tôi động đây?”
Mạnh Thanh Ngự thử đi sâu vào trong cọ xát, đỉnh qυყ đầυ va chạm vào điểm mẩn cảm đang ngứa râm ran, tức khắc một cơn kɧoáı ©ảʍ lan tràn ra toàn thân Cố Lịch.
Ngón chân hắn không tự chủ được mà cuộn tròn, thân thể bản năng ưỡn lên, làm cho dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Thanh Ngự vào càng sâu.
Bên trong rất ngứa, hắn bây giờ chỉ muốn càng nhiều kɧoáı ©ảʍ lấp đầy.
Cảm nhận được Cố Lịch đang chủ động, trong lòng Mạnh Thanh Ngự vui vẻ, đem người thanh niên dưới thân ôm càng chặt, nắm chặt vòng eo hắn, côn ŧᏂịŧ đỏ tím bắt đầu chậm chạp đưa đẩy bên trong tiểu huyệt.
Côn ŧᏂịŧ khai mở tầng tầng thịt mềm tiến thẳng đến điểm cuối, chỗ ngứa bên trong cơ thể được đỉnh côn ŧᏂịŧ đâm chọc, một cảm giác tê dại xông lên, quả thực làm cả người Cố Lịch sướиɠ phát run.
“Ha…… Ha…… Mạnh thêm chút nữa, dùng lực nữa đi……”
Người dưới thân gắt gao ôm lấy cổ hắn, thân thể lúc lên lúc xuống phối hợp theo tiết tấu của hắn.
Cánh môi thủy nhuận phát ra từng tiếng rêи ɾỉ mê người, Mạnh Thanh Ngự nhìn bộ dáng hắn như vậy hạ thân lại cương to thêm một vòng.
“Dùng sức làm gì? Hả?”
Nhìn cánh môi đỏ nhuận đang nhấp nháy, Mạnh Thanh Ngự muốn làm hắn phun ra càng nhiều da^ʍ ngôn uế ngữ. Hắn dùng sức thọc vào rút ra bên trong thanh niên, chín sâu một nông, từng cái đều thẳng tiến vào chỗ sâu nhất, một bộ muốn đem Cố Lịch thao hỏng.
“Cắm sâu hơn nữa…… Ô ô…… Cắm chết tôi đi…… Cầu xin anh……”