Cố Lịch sợ tới mức da đầu tê dại, đầu cũng thanh tỉnh hơn nhiều, theo bản năng liền đẩy ra Ninh Hạc ở bên cạnh , “Cút sang một bên đi.”
Hắn thuận miệng nói thôi, không nghĩ tới đối phương lại suy nghĩ tới hành động thật.
Hắn say nhưng cũng không đến nông nỗi muốn con nhà người ta giúp hắn xi tiểu.
Ninh Hạc bị hắn đẩy một cái thân mình liền lảo đảo, cũng chưa nói cái gì, đi đến bồn rửa tay.
Hắn vừa mới nãy chỉ là não nóng lên mới nói một câu như thế, đoán rằng đã đem “Ân nhân” dọa rớt tim rồi, xem phản ứng của hắn, sợ tới mức còn không nhẹ đâu.
Cố Lịch cảm thấy khả năng người xa lạ kia có điểm biếи ŧɦái, nhanh chóng phóng thích xong, hắn bước nhanh đi tới bồn rửa tay trước.
Nước chảy, rửa mặt, liền mạch lưu loát.
Dòng nước lạnh băng hắt vào đôi má nóng bỏng, làm Cố Lịch nháy mắt thanh tỉnh không ít, tầm nhìn đều trở nên rõ ràng hơn.
Hắn lúc này mới chú ý tới bên cạnh đứng một người.
Hắn quay đầu sang nhìn bên người nam nhân, tầm mắt đánh giá qua lại.
Gia hỏa này sẽ không phải là tên vừa mới cưỡng hôn hắn đi?
Người này, đã thành niên chưa?
Nam nhân, không phải, từ bề ngoài xem ra phải nói là thiếu niên.
Thiếu niên này lớn lên da cực trắng, làn da nõn nà giống như dương chi bạch ngọc thượng đẳng, mũi thon dài, ánh mắt tĩnh lặng, bờ môi hơi hơi nhếch lên, phiếm hồng nhuận màu sắc.
Vừa thấy chính là bộ dáng không nên xuất hiện ở quán bar.
“Ngươi… Chính là ngươi…”
Cố Lịch vốn định nói chính là: Chính là ngươi cưỡng hôn ta?
Nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt phúc hậu và vô hại kia, Cố Lịch đột nhiên cảm thấy khó có thể mở miệng.
Bị vị thành niên cưỡng hôn, mặc dù không phải chính mình chủ động, cũng có cảm giác phạm tội thật sâu…
Phảng phất nhìn thấu Cố Lịch suy nghĩ, Ninh Hạc cười nói: “Tôi đã thành niên.”
Cố Lịch lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại lại vốc lên một đoàn nước hắt lên má, “Ngươi, chuyện này là như thế nào?”
Đột nhiên mang một người xa lạ kéo vào góc hôn, nghĩ thế nào đây không phải sự tình người bình thường có khả năng làm ra tới đi, tuy rằng tiểu gia hỏa này lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng mà không sợ sẽ kéo đến là cái người xấu sao?
“Chuyện là như thế này”
Ninh Hạc một tay chống xuống bồn rửa tay, con ngươi nhạt nhẽo nhìn trong gương phản chiếu chính mình khuôn mặt mười phần yêu nghiệt, nam nhân thở dài.
“Mới vừa rồi nam nhân lưng còng là một đạo diễn, hắn muốn quy tắc ngầm với tôi, nhưng mà tôi không đồng ý, sau đó hắn ra tay hạ dược trong rượi.”
“Tôi làm bộ uống lên ly rượi bị hạ dược, tìm cớ chạy ra đây, thế là hắn liền tới đây tìm tôi. Rơi vào đường cùng mới nghĩ ra biện pháp này, xin lỗi a, liên lụy đến ngài…”
Quy tắc ngầm, xem ra tiểu gia hỏa này sống trong giới giải trí a.
Nhưng là Cố Lịch cứ cảm thấy cốt truyện này mạc danh có điểm quen mắt, giống như đã từng ở nơi nào nhìn qua.
Hạ dược, trốn đi, hôn môi…
Đệt, đến tột cùng là đã từng thấy ở nơi nào nhỉ?
Đang uống say, đầu không thể nghĩ ra thứ gì khác, Cố Lịch đơn giản không nghĩ, vẫy vẫy bọt nước trên tay liền tính toán quay lại ghế lô.
Thời điểm hắn ra ngoài thì thời gian trôi qua có chút lâu rồi.
“Cái kia, ngài phải đi sao?” Ninh Hạc vội vàng hỏi.
“Đúng.” Cố Lịch lãnh đạm đáp lại, đối với người xa lạ, hắn không muốn cành mẹ đẻ cành con, lần này sự tình liền phiền phức quá.
Ống tay áo bị thứ gì kéo lấy, Cố Lịch dừng lại bước chân, quay đầu lại liền thấy thiếu niên cẩn thận nhéo hắn vạt áo, ánh mắt trông mong nhìn hắn.
“Có thể cho tôi phương thức liên lạc không? Ngài giúp tôi, tôi khi nào rảnh sẽ mời ngài ăn cơm!”
Thanh âm thiếu niên mang theo chờ đợi cùng sự cầu xin gần như không thể phát hiện, Cố Lịch nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn, thái độ mười phần kiên định, lắc lắc đầu.
“Không thể.”
Tựa hồ không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt, gương mặt xinh đẹp biểu lộ thần sắc không thể tưởng tượng được.
Ninh Hạc cậy mỹ nhan lăn lộn nhiều năm, gương mặt hắn vô tội khiến cho nam nữ đều siêu lòng, trước nay chưa có người sẽ cự tuyệt hắn, lần này thế nhưng nhảy ra một người.
“Tôi… Tôi sẽ không quấy rầy ngài, tôi chỉ là muốn thỉnh ngài ăn cơm, cảm tạ một chút sự giúp đỡ của ngài…”
“Không cần.”
Cố Lịch quả quyết cự tuyệt, tuy rằng thiếu niên trước mắt lớn lên thật xinh đẹp, nhưng là không phải loại hình hắn thích, hơn nữa hắn cũng không thiếu bữa cơm này.
Đem ống tay áo từ thiếu niên đầu ngón tay rút ra, Cố Lịch đi nhanh hướng ghế lô đi đến, nhưng đứng nguyên tại chỗ một hồi, hắn lại quay về trước mặt thiếu niên.
“Ngươi biết ghế lô 222 đi như thế nào không?”
Không sai, hắn là một kẻ mù đường, bằng không cũng sẽ không theo chỉ thị WC mà còn có thể đi đến nhà kho. Càng miễn bàn quán bar “Du͙© vọиɠ” bố trí rắc rối phức tạp.
“Tôi mang ngài đi!” Thiếu niên dương môi cười.
Ninh Hạc đem Cố Lịch đưa tới cửa ghế lô, ánh đèn mờ nhạt đánh vào trên người hai thân ảnh, nhiều vài phần nhan sắc ái muội.
“Cảm ơn ngươi.” Cố Lịch nói.
“Không có việc gì.” Thiếu niên hơi hơi mỉm cười, lấy ra chính mình di động, đưa cho Cố Lịch.
“Lưu cái điện thoại.”
Đối phương giúp chính mình, Cố Lịch vẫn cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng lý trí nói cho hắn không thể cành mẹ đẻ cành con.
Hai loại ý thức giằng co không ngớt, cuối cùng hắn vẫn là tiếp nhận di động, lưu chính mình số điện thoại.
“Được rồi.” Cố Lịch đem di động trong tay đưa lại Ninh Hạc.
“Thì ra ngài kêu Cố Lịch a.” Thiếu niên cúi đầu nhìn phía tên họ hiện từ ngữ, theo sau ngẩng đầu mỉm cười nói: “Tôi tên Ninh Hạc, có rảnh thì liên hệ ngài.”
Sau khi nói xong liền tiêu sái rời đi, đi qua chỗ rẽ, rất nhanh không thấy bóng dáng. Chỉ để lại Cố Lịch đứng ở tại chỗ vẫn còn xuất thần.
Tên kia mới vừa nói hắn tên là gì?
Ninh… Cái gì?
Ninh Hạc!
Muốn văng tục.
Cố Lịch vác khuôn mặt đờ đẫn về tới ghế lô, vị trí chỗ ngồi chỉ còn Hứa Diệc một người, Vương Mân không biết lại chạy đi đâu.
Mới vừa ngồi xuống liền nghe được Hứa Diệc dò hỏi: “Lịch ca, sao đi WC lâu thế?”
“Miễn bàn, lạc đường.” Cố Lịch đau đầu xoa xoa thái dương.
“Ha ha ha,” Hứa Diệc không lưu tình chút nào cười nhạo, “Đã qua nhiều năm như thế anh như thế nào vẫn là cái mù đường thế.”
“Sớm biết thế vừa rồi hẳn là kéo cậu cùng nhau đi.” Bằng không cũng sẽ không đυ.ng tới Ninh Hạc.
“Không nói cái này, có một tin tức tốt.” Hứa Diệc ghé sát vào Cố Lịch thấp giọng nói.
“Cái gì?” Cố Lịch hơi hơi nhướng mày.
Tựa hồ muốn nhuộm đẫm cảm giác thần bí, Hứa Diệc từng câu từng chữ đều kéo dài đuôi chữ.
“Vương Mân đi tiếp người.”
“Tiếp người nào thế?”
“Anh đoán xem là ai.”
“Thích nói hay không thì tùy.”
Cố Lịch mới không nhiều kiên nhẫn cùng hắn đánh Thái Cực.
Hứa Diệc thấp thấp cười, phun ra ba cái chữ to rõ ràng.
“Mạnh! Thanh! Ngự!”
___________________________________
Ở 2 chương này, dành cho những bạn thắc mắc, do Ninh Hạc và Cố Lịch chỉ mới là người xa lạ nên mình chỉ đổi xưng hô của Ninh Hạc để tỏ sự tôn trọng nhưng Cố Lịch thì không đổi nhé.
Chúc các bạn một lễ Quốc khánh vui vẻ nha.