Xu Xu hiểu rõ bên ngoài sẽ nói là ma ma và đại nha hoàn bên người của Tề Tư Nguyệt đau lòng cho chủ tử nhà mình cho nên mới nói lung tung, nhưng thực tế trong lòng mọi người đều hiểu rõ nếu không có chủ tử phân phó thì bọn hạ nhân không dám nói lung tung về Thục vương phi như vậy. Còn có thể truyền ra khắp cả kinh thành?
Xu Xu cũng hiểu ý của Thuận Hòa đế và điện hạ, rốt cuộc Tề Tư Nguyệt cũng đã định thân với Nhị hoàng tử rồi, không có khả năng để nàng ta ngồi tù.
“Được rồi, để cho nàng ta vào đi.” Xu Xu nói: “Đi xuống chuẩn bị chút nước trà điểm tâm lại đây.”
Trân Châu xác nhận, dẫn bọn nha hoàn đi xuống chuẩn bị trà và điểm tâm, ma ma dẫn Tề Tư Nguyệt vào Tễ Nguyệt Đường.
Tễ Nguyệt Đường là viện lớn nhất trong vương phủ, ban đầu bên trong cũng chưa có cây cối, chỉ có núi giả quái thạch, sau khi Xu Xu tới đây thì đã thay đổi Tễ Nguyệt Đường, đem đủ loại hoa cỏ cây cối vào trong đình viện, rất nhiều hoa cỏ là trân phẩm mà bên ngoài không có, là nàng mang từ khuê phòng tới, còn có mấy cây của sư phụ Chu Tử Ông bên kia, trong đình viện cũng Tễ Nguyệt Đường có đủ loại, một nửa đình viện cũng còn có chút trống trải, Xu Xu còn để cho người ta làm một cái hồ cá nhỏ ở bên cạnh, còn có cái chòi nghỉ mát nhỏ, ngày thường có thể ngồi ở chòi nghỉ mát ngắm hoa nhìn cá.
Cả Tễ Nguyệt Đường có vẻ sức sống bừng bừng, khác biệt rất lớn với không khí lạnh lẽo lúc trước.
Lúc này Tề Tư Nguyệt và ma ma đi theo vào nghiêm túc nhìn Tễ Nguyệt Đường, nhìn thấy cảnh bên trong đình viện như vậy thì vô cùng sửng sốt, nàng ta nghĩ đến nơi ở của Thục vương chắc sẽ lạnh như băng, không dự đoán được sẽ có cảnh tượng như thế, rất ấm áp, hoàn toàn khác biệt với Thục vương điện hạ.
Đi theo ma ma vào đại sảnh, Tề Tư Nguyệt nhìn thấy Vương phi mặt một thân áo màu hải đường, không có son phấn nhưng dung mạo lại vô cùng kinh diễm.
Da thịt mịn nhẵn như lụa, khuôn mặt kiều diễm đẹp như những đóa hoa mềm mại nở trong đêm tối mùa xuân, ngay cả hoa nở bên ngoài cũng không xuân sắc như nàng.
Nhìn thấy khí sắc vô cùng tốt, nào có nửa điểm bộ dáng sinh bệnh, Tề Tư Nguyệt tức giận đến nghiến răng, lại trăm triệu lần không dám trêu chọc Thục vương phi, ngay cả hoàng đế và Thục vương đều che chở, nàng ta còn có thể như thế nào, chỉ có thể tạm thời chịu nhục.
Tề Tư Nguyệt đi vào trong đại sảnh, trên mặt nở ra nụ cười cứng ngắc, “Bái kiến Thục vương phi.”
Xu Xu nói: “Tề cô nương ngồi đi, hôm nay Tề cô nương tới đây là vì chuyện gì?”
“Là nô tài bên người ta làm chuyện sai lầm, hôm nay ta cố ý lại đây xin lỗi Thục vương phi, mấy nô tài này non nớt, ta cũng đã đưa tới quan nha, để cho quan sai đánh trượng, hy vọng Thục vương phi có thể đại nhân mở rộng lòng thành tha thứ cho ta.” Tề Tư Nguyệt cơ hồ là một hơi nói xong, cũng không mang dừng chút nào.
Xu Xu lại hơi nhíu mày, nghi hoặc nói: “Tề cô nương nói cái gì vậy?” Nàng tỏ ra như mình nghe không hiểu.
Tề Tư Nguyệt thiếu chút nữa không nhịn được, đầu nàng ta tức đến đau đớn, lại không dám phát giận, chỉ chậm rãi giải thích lại với Xu Xu một lần nữa, nói lời đồn trong kinh thành mấy ngày trước là do nô tài bên người nàng ta gây ra.
Xu Xu nghe xong, sau một lúc lâu không nói chuyện, mới thở dài một tiếng, “Ra là chuyện này, nếu như thế, hiện tại Tề cô nương cũng tự mình tới cửa giải thích, hai nô tài cũng đã bị đánh trượng, chuyện này liền dừng ở đây đi.” Chủ tử tâm thuật bất chính, người đáng thương là nô tài bên cạnh, ma ma và nha hoàn kia cũng đáng thương.
Tề Tư Nguyệt cũng coi như được giáo huấn, nàng cũng không có thể nói gì Tề Tư Nguyệt, chuyện này cứ như vậy đi.
Thực tế cũng là Xu Xu lười dây dưa với Tề Tư Nguyệt, nếu tiếp tục dây dưa , Tề Tư Nguyệt cũng sẽ không cảm thấy chính mình sai, sau này ít lui tới với người này là được.
Tề Tư Nguyệt cũng không dự đoán được Thục vương phi lại tha thứ nàng ta, còn sợ run.
Thực tế, Xu Xu căn bản không phải tha thứ nàng ta, chỉ là quên đi, chuyện này truy cứu nữa cũng không có ý nghĩa.
“Thục vương phi quả nhiên đại khí.” Tề Tư Nguyệt đứng dậy, “Nếu như vậy, ta cũng không tiếp tục quấy rầy Thục vương phi, trong phủ còn có chút chuyện, ta hồi phủ trước.”
Xu Xu gật đầu, để cho ma ma bên người tiễn Tề Tư Nguyệt rời vương phủ.
Chờ Tề Tư Nguyệt rời đi, Xu Xu đi ra ngoài cho Hỏa Diễm ăn, còn cả cổ trùng béo trắng mà Phù Hoa tặng, Xu Xu cũng cho nó mấy lá cây, trên đó có thêm chút cam lộ, sâu này ban đầu cái gì cũng ăn, ăn sâu khác và cả một con chuột. Sau đó mới bắt đầu ăn chay, nhưng lại kén chọn, phải là mấy lá cây hoa cỏ trong viện có cam lộ, còn phải nhiều, may mắn hàng ngày cây cối trong đình viện nàng đều dùng cam lộ để tưới.
Dù sao Xu Xu cũng không rõ là mình nuôi cổ trùng này để làm gì, nhưng thấy nó cũng không có gì nguy hại, mỗi ngày ăn no xong thì sẽ vào cái hộp gấm nho nhỏ mà Xu Xu để cho nó ngủ, vẫn không nhúc nhích, so với lúc trước còn béo hơn một vòng lớn, hai ngày trước Xu Xu viết thư cho Phù Hoa, hỏi một chút về cổ trùng này, còn để cho ám vệ truyền tin đi tìm hiểu một chút về tình huống của Tiêu Thận quốc.
Xu Xu không biết trong cung Thuận Hòa đế đã bất mãn với Tề Tư Nguyệt cho dù Tề Tư Nguyệt đã định thân với Nhị hoàng tử, ông ấy cũng không muốn con mình lại cưới một nữ nhân như vậy.
Cho nên đến lúc lâm triều, Thuận Hòa đế gọi Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên.
Ngự thư phòng, chỉ có phụ tử hai người, Thuận Hòa đế chỉ chỉ ghế bên cạnh nói: “Trình Chi, ngồi đi, trẫm có một số việc hỏi ngươi.”
Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên mới vừa tròn mười tám, cũng có tên tự, Phó Trình Chi.
Phó Lệ Nguyên ngồi xuống, ôn hòa gọi phụ hoàng.
Thuận Hòa đế nói: “Hôm nay ta có một chút chuyện muốn hỏi con một chút, con thấy thế nào về chuyện đính hôn với phủ Tề Quốc Công phủ? Bên ngoài đồn đại về hoàng tẩu của con, đều là do nha hoàn và ma mà bên người Tề Tư Nguyệt truyền ra, đây cách phủ Tề Quốc Công nói, đương nhiên, trẫm cũng không tin, cũng có thể hiểu được, vị Tề cô nương kia rốt cuộc ngang ngược kiêu ngạo, cũng là phụ hoàng không tốt, không cẩn thận lựa chọn cho con, hiện giờ nếu con không muốn thành thân, trẫm cũng có biện pháp.”
Phó Lệ Nguyên trầm mặc, hắn nhắm đôi mắt đang lo lắng.
Sau một lúc lâu, hắn mở mắt, trong mắt chỉ có chút ôn hòa, “Phụ hoàng, đã định thân, nếu hiện tại hối hôn, cũng có ảnh hưởng tới cô nương và thể diện hoàng gia, huống chi nhi thần cũng từng tiếp xúc với Tề cô nương, nàng được Tề gia nuôi có chút khờ dại, tính tình cũng không thể nói rõ là hư hay không, nếu thật sự là lời đồn do ma ma và nha hoàn bên người nàng, huống chi nhi thần cũng thiệt tình thích Tề cô nương, đợi đến lúc nàng gả lại đây, nhi thần sẽ để ma ma trong cung giáo dưỡng để Tề cô nương sửa lại tính tình của nàng.”
Nghe hắn ra nói xong, không biết vì sao, Thuận Hòa đế có chút lãnh đạm, nhẹ nhàng vỗ bàn, nói: “Nếu Trình Chi đã suy nghĩ rõ ràng, trẫm cũng không nói thêm cái gì, vậy việc hôn nhân của Trình Chi như cũ, hai tháng sau sẽ thành thân.”
“Đa tạ phụ hoàng.”
Thuận Hòa đế phất tay, “Con lui xuống đi.”
Sau khi Phó Lệ Nguyên rời đi, Thuận Hòa đế ngồi ở vị trí nhìn đứa con này, không biết vì sao thở dài.
Đợi đến lúc Phó Lệ Nguyên ra khỏi ngự thư phòng, hắn ta nhìn mặt trời trên cao đang chiếu rọi, trong lòng càng thêm âm trầm, Tề Tư Nguyệt này ngu xuẩn, sao hắn ta lại thích người ngu xuẩn như vậy, nhưng không thể không cưới nàng ta, lại còn ngốc đến mức làm chuyện xấu mà không dọn sạch sẽ, để cho phụ hoàng bắt được nhược điểm.
Ban đầu lời đồn là do bọn hạ nhân của Tề Tư Nguyệt truyền ra, nhưng mấy ngày trước đây chuyện ồn ào huyên náo về phong hào của Thục vương phi cũng là hắn ta trợ giúp, bằng không sẽ không huyên náo nghiêm trọng như thế, nhưng hắn ta có năng lực làm cho phụ hoàng không bắt được nhược điểm, nhưng Tề Tư Nguyệt kia ngu xuẩn.
Phó Lệ Nguyên bị ánh sáng diễm lệ này chiếu đến có chút không mở được mắt, hắn ta hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng nặng nề nghĩ, nếu người hắn cưới là Xu Xu thì tốt biết bao, nàng cái gì cũng tốt, ngay cả y thuật cũng rất cao, còn có thể có thể cứu biên thành, lập công lao như vậy, nếu cưới được nàng, hiện tại có phải làm cho phụ hoàng có thêm vài phần kính trọng không?
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Xu Xu không hiểu rõ chuyện trong cung, cũng không biết Thuận Hòa đế đã sắp xếp xong chuyện Tư Nguyệt, đợi đến lúc dân chúng trong kinh thành bắt đầu tin tưởng, ôn dịch ở biên thành thật sự chữa khỏi toàn bộ, không còn lan tràn nữa thì Xu Xu mới tới Đức Thiện Đường xem chẩn.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi trở về kinh nàng gặp Phục thần y, Phục thần y là ân sư của nàng, là người Xu Xu kính trọng nhất.
Phục thần y nhìn thấy Xu Xu biểu tình còn rất bình thản, nói câu, “Đã trở lại?”
Xu Xu cười nói: “Con đã về từ vài ngày trước , nhưng trong kinh thành huyên náo quá, con không dám xuất môn, cũng không dám đến Đức Thiện Đường tọa chẩn, hiện tại chuyện đã giải quyết xong thì con mới tới .”
Phục thần y gật gật đầu, “Vậy cứ như trước, buổi chiều con tiếp tục tọa chẩn là được.”
Xu Xu đáp: “Vâng, sư phụ, bây giờ con qua viện giúp đỡ bốc thuốc.”
“Được, đi thôi.”
Xu Xu cười tủm tỉm đi tới viện phía sai, lại nghe thấy Phục thần y nói: “Xu Xu, làm tốt lắm.”
Xu Xu quay đầu lại, nhìn thấy ý cười trên mặt Phục thần y, nàng lè lưỡi với Phục thần y, cười khẽ, “Đa tạ sư phụ khen, nhưng đồ nhi biết, đồ nhi còn phải học thêm nhiều, học không có chừng mực, đồ nhi cũng sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Nha đầu này.” Phục thần y bật cười, trong lòng lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì đồ đệ này.
Nhìn xem, đây là đồ nhi mà ông ấy dạy dỗ có ba năm, cũng là toàn bộ niềm tự hào của ông ấy.
Xu Xu tới giờ Thân mới từ hậu viện đi ra, lúc trước nàng đã phối rất nhiều dược để Đức Thiện Đường bán, thuốc này đều có chút cam lộ của nàng, có loại không có nhưng giá cả đều rất vừa phải, cũng không quá đắt.
Cho nên lần này Xu Xu lại bận phối thêm thuốc.
Tới giờ Thân mới tính toán hồi phủ, đi ra ngoài đã thấy bên ngoài có không ít dân chúng tụ tập, đại đa số trong tay đều cầm đồ vật này nọ.
Bọn họ nhìn thấy Xu Xu đều tranh nhau tiến lên, “Tống đại phu, chúng ta đợi ngài thật lâu, bây giờ ngài ra đây, lúc trước chúng tôi đều tin tưởng ngài khẳng định ngài sẽ trị được ôn dịch ở biên thành, chúng tôi không tin mấy lời đồn trong kinh thành, chúng tôi đều là hàng xóm chung quanh, trong nhà có người nào không thoải mái đều tới Đức Thiện Đường xem chẩn, đều là Tống đại phu ngài giúp chúng tôi chữa bệnh, còn có cháu gái tôi, lúc trước bệnh suyễn rất nghiêm trọng, uống thuốc Tống đại phu kê cho, nửa năm đã hoàn toàn khỏi hẳn, chúng tôi thật sự cảm tạ ngài.”
Xu Xu ôn nhu nói: “Cám ơn các ngươi tin tưởng ta.”
Nhìn xem, thế gian này không phải ai cũng có tâm tư xấu xí, có rất nhiều người khác, bọn họ đáng yêu, lòng mang thiện ý, giống như những người trước mặt này.