Edit: TranGemy
Cố Viễn Chi chăm chú nhìn Dịch Tân một lúc mới hạ tầm mắt xuống. Thời điểm Dịch Tân nói ra câu “lừa gạt đến mức chính bản thân ông cũng tin tưởng”, cuối cùng Cố Viễn Chi cũng tin rằng Dịch Tân thật sự đã hiểu.
Câu nói “Tôi biết” cũng không phải để lừa gạt ông. Vậy ông cũng có thể thẳng thắn mà trả lời anh: “Không có, cậu không có bất cứ sơ hở nào cả.” Dịch Tân vẫn nhìn về phía Cố Viễn Chi, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi. Cố Viễn Chi tiếp tục: “Chỉ có nguyên nhân, đó chính là dù cậu không để lộ chút sơ hở thì tôi cũng không tin.”
Cố Viễn Chi nói rồi cười khẽ: “Nói cách khác, cho dù đây có là sự thật thì tôi cũng không tin.” Ông nhìn thẳng vào mắt Dịch Tân, giọng nói âm trầm: ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ “Cậu nói đúng, dù phải dùng cách riêng để chôn vùi chân tướng, tôi cũng nhất định phải làm mọi thứ thuận theo ý muốn của mình.”
Cố Viễn Chi lại cười thản nhiên, ánh mắt toàn là vẻ khí phách của người bề trên và.... Sát khí. Dịch Tân hơi híp mắt, lẳng lặng nhìn lại ông.
“Còn về chuyện khi nào thì bắt đầu…” Cố Viễn Chi trầm ngâm, sắc mặt có vẻ thật sự khó nghĩ: “Tôi nghĩ là ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tân Hoành.” Cố Viễn Chi hơi hếch cằm nhìn Dịch Tân: “Cậu không thể biết được, Tân Hoành giống bà ấy đến thế nào.”
Dịch Tân hỏi lại: “Còn giống hơn là báo cáo xét nghiệm DNA à?”
Cố Viễn Chi cười khẩy: “Nếu cậu muốn, tôi có thể làm cho cậu một cái báo cáo xét nghiệm DNA chứng minh cậu và Tân Hoành là anh em ruột, cậu có tin không?”
Sắc mặt Dịch Tân lập tức cứng đờ.
Cố Viễn Chi cười lạnh: “Tôi lớn tuổi rồi, rất nhiều khi không muốn khiến cho mình trở nên nổi bật, nhưng dù có chết tôi cũng tuyệt tối không cho phép ai phủ nhận sự tồn tại của mình!”
“Dịch Tân, chuyện này dừng lại ở đây. Những thủ đoạn gian xảo, tâm tư mờ ám của cậu đừng có mang ra làm trò quỷ với tôi. Tôi có muốn tìm kiếm cốt nhục đã thất lạc nhiều năm của nhà họ Cố hay không là việc do tôi quyết định, cậu… còn chưa đủ tư cách ngăn cản tôi đâu!”
Sắc mặt Dịch Tân lại trầm xuống, lạnh lùng hỏi vặn lại: ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ “Thật sự chỉ do một mình ông quyết định?”
Cố Viễn Chi không dám khẳng định lại. “Chẳng lẽ ông cho rằng nhất định Tân Hoành sẽ thừa nhận ông à?” Dịch Tân cười lạnh: “Cho dù có tôi ngăn cản thì ông và cô ấy cũng đã gặp nhau rất nhiều lần, ngay cả vừa rồi trước khi tôi đến đây, ông cũng đã có vô số cơ hội để nói với cô ấy. Nhưng cuối cùng thì ông vẫn không nói.”
Ánh mắt đen thâm trầm của Dịch Tân gắt gao nhìn Cố Viễn Chi, dùng từng câu từng chữ vạch trần tâm tư đối phương: “Là bởi vì ông sợ Tân Hoành sẽ một mực phủ nhận ông. Một khi cô ấy đã phủ nhận thì ông sẽ chẳng còn cơ hội nào để nhìn cô ấy lấy một cái.”
“Cho nên, mặc dù ông rất nóng lòng nhưng cũng chỉ có thể giả vờ như một người không quen biết, lẳng lặng trông chừng bên cạnh cô ấy. Ông có mục đích của mình, ông muốn từ từ bồi dưỡng tình cảm với cô ấy, nhưng ông đừng quên là Du Thận Khanh chưa từng nhắc đến ông với cô ấy, cho đến chết cũng chưa từng, đây chính là sự phủ nhận lớn nhất. Chỉ riêng điểm này thôi, ông nghĩ rằng cần phải cố gắng bao lâu để bù đắp lại?”
Dịch Tân nhìn Cố Viễn Chi chằm chằm, không chút lưu tình vạch trần toàn bộ nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng ông, mỗi câu mỗi chữ đều không có chút cố kỵ, toàn bộ đều công kích vào nơi mềm yếu nhất trong lòng đối phương. Đối với người như Cố Viễn Chi, chiêu thức hư tình giả ý đã sớm không có tác dụng. Công kích tâm lý, hay là khích tướng? Cố Viễn Chi đã chơi mòn vài thập niên đến mức lão luyện rồi, còn ai có thể đối phó ông bằng cách này được chứ? Ông đã đạt đến cảnh giới như thế thì thứ duy nhất có thể chế ngự được ông chỉ có thể là sự thật. ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ Sự thật cũng có rất nhiều loại: Ông có thể thay đổi, không thể thay đổi. Hay là không quan trọng và rất quan trọng đối với ông.
Mà đây chính là sự thật mà Cố Viễn Chi rất quan tâm, hơn nữa còn không có cách nào thay đổi. Dịch Tân nhất định sẽ không nương tay. Điều này là chắc chắn, cho nên Dịch Tân sẽ từng chút từng chút lột từng lớp vỏ của sự thật, còn dùng loại bóng đèn sáng nhất đặt trước mặt ông, để cho ông không có cách nào tránh né hay phủ nhận. Cố Viễn Chi phẫn nộ, hay là phẫn hận? Đôi mắt chim ưng híp lại như muốn dùng ánh mắt ấy chém Dịch Tân thành nhiều mảnh. Ông chỉ có thể ở đó giận dữ và đầy hận ý!
Không thể nghi ngờ là Dịch Tân đang trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông, mấy chục năm nay ông là người oai phong một cõi, thế lực phủ khắp mọi nơi, hoạt động ngầm cũng không hề ít, nhưng chưa từng có ai dám chọc giận ông như thế.
Ông cảm thấy khí huyết sôi trào, cơn nóng giận ngày càng trở nên mãnh liệt, Cố Viễn Chi nhìn Dịch Tân chằm chằm, bỗng dưng cười rất hung ác: “Chuyện của tôi không cần cậu nhọc công lo lắng. Cậu mà có tâm tư suy nghĩ thì không bằng cẩn thận nghĩ xem nên giải thích với con bé thế nào về chuyện người mẹ ruột mà cậu vẽ ra kia? Cậu mang thân thế của con bé ra đùa giỡn, ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ còn lừa gạt một mình con bé thảm hại như vậy, cậu muốn bồi thường thế nào?”
Sắc mặt Dịch Tân thoáng trầm xuống chút nữa. Còn Cố Viễn Chi thì nghiêm nghị. Cả hai đều là kiểu người mạnh mẽ cường ngạnh, lúc này đều lộ ra vẻ đối chọi gay gắt, không ai nhường ai khiến bầu không khí xung quanh trở nên rất ngột ngạt.
Lúc Dịch Tân quay lại xe thì Tân Hoành đang ôm máy tính bảng của anh chơi đào vàng. Anh ngồi vào xe rồi kề sát vào cô, ôm cả người cô vào lòng, hôn lên trán cô, nhìn qua màn hình, thuận miệng hỏi: “Sao em mở được máy?”
Tân Hoành bị anh quấy rầy, tâm trí không được tập trung nên đào mấy cái đều bị trượt, cô đành ấn loạn vài cái cho xong ván. Game over. Lúc này cô mới quay đầu nhìn anh, nói rất hợp tình hợp lý: “Mở bằng mật khẩu chứ sao.” Dịch Tân hứng thú nhìn cô, hỏi: “Mật khẩu ở đâu ra?”
“Thử bừa một cái là ra.” Cô mất hứng nói. Anh hỏi lại vẻ không tin: “Thử một lần?” Cô bình thản gật đầu: “Thật sự chỉ thử một lần.” Anh nheo mắt đánh giá cô với ánh mắt xấu xa, bỗng nhiên kề sát vào tai cô nói với giọng trầm thấp: “Tới đây, nói nhỏ cho anh nghe làm sao mà đoán được? Hay là vẫn nhớ kỹ à?”
Cô kỳ quái nhìn anh: “Chẳng lẽ em không nên nhớ kỹ à?”