Edit: TranGemy
Suốt dọc đường đến sân bay, Tân Hoành vô cùng thấp thỏm.
Trong điện thoại, Dịch Lam nói, tôi muốn về thành phố H, cháu* đến tiễn tôi một chút.
*Bắt đầu từ chương này, thái độ của Dịch Lam với Tân Hoành và mối quan hệ của hai người đã dịu đi, ông quyết định không tiếp tục chia rẽ bọn họ nữa. Tuy nhiên ông vẫn còn thương Nghê Tranh và có ý trách Tân Hoành nên mình sẽ đổi xưng hô của hai người từ “tôi – cô” thành “tôi – cháu” nhé. -Tr anᎶem¥
Dĩ nhiên, ông ngoại muốn về nhà, đương nhiên cô nên đến tạm biệt, có điều nếu như chỉ đơn thuần muốn có người tiễn, Tân Hoành không cho là Dịch Lam sẽ có lòng nghĩ đến cô.
Thái độ của cô đối với Dịch Lam vừa kính vừa sợ, lại càng thấp thỏm không biết lúc này ông cụ lòng dạ sâu xa khó lường như vậy tìm cô là có chuyện gì.
Cố gắng để dáng vẻ đi bộ không quá chật vật, nhưng sự đau đớn trên chân vẫn khiến cô bước thấp bước cao, vừa vào đến phòng tiếp khách, lập tức có một người đàn ông mặc tây trang đen xuất hiện, đưa cô vào một căn phòng khác.
Cửa phòng mở ra, Dịch Lam ngồi trên một chiếc sô pha ở phía đối diện cô, đôi mắt khẽ nheo lại.
Nhất thời Tân Hoành cảm thấy chân mình càng đau hơn, vội vàng cung kính chào một tiếng: “Ông ngoại.”
Sau đó thì vội vàng đi đến trước mặt Dịch Lam, nhưng bước chân lại càng tập tễnh hơn.
“Chân làm sao thế?” Dịch Lam nhìn cô đi khập khiễng thì nhàn nhạt giọng hỏi.
Dù giọng điệu ông không có vẻ quan tâm lắm, nhưng Tân Hoành vẫn nảy sinh một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội đáp: “Không sao cả, không cẩn thận bị ngã thôi ạ.”
“Ngồi đi.”
“Vâng.” Tân Hoành vội ngồi xuống đối diện ông.
Dịch Lam nhìn cô một chút rồi nói: “Lần này tôi tới đây, vốn là muốn giúp Dịch Tân xử lý một chuyện, chỉ là sự thật chứng minh, Dịch Tân đã không cần đến tôi rồi.”
Dịch Lam đi thẳng vào vấn đề, không cho Tân Hoành lấy một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý, phải nói là có chút thử thách lòng người.
Quả nhiên vừa nghe thấy vậy, trái tim Tân Hoành đã đập nhanh lên một chút, vội nói: “Làm sao có thể chứ? Ông ngoại và Dịch Tân, vừa là người thân, vừa là người thầy. Ông ngoại có thể trợ giúp Dịch Tân là điều cả cháu và Dịch Tân đều cầu còn không được.”
Dịch Lam nghe thế thì nhìn cô cười nhẹ: “Vừa là người thân, vừa là người thầy. Ừ, cháu đúng là rất biết cách nói chuyện, biết cách nói chuyện đúng mực, dù không dễ nghe, cũng nhất định khiến người khác có chút vui vẻ.”
Dịch Lam nói rồi bỗng xoay chuyển chủ đề, hỏi ngược lại: “Có điều, nếu như cháu biết tôi nói giúp, là muốn giúp Dịch Tân chọn một người phụ nữ thích hợp với nó hơn, cháu còn có thể cầu cũng không được không?”
Cả người Tân Hoành khẽ run, sững người nhìn Dịch Lam, nhất thời không kịp giấu đi sự uất ức trong ánh mắt.
Dịch Lam cười lạnh, tiếp tục nói: “Tôi chưa bao giờ ngang ngược can thiệp vào chuyện của Dịch Tân, trừ khi tôi cảm thấy nó cần sự chỉ bảo của tôi. Không chỉ đối với Dịch Tân, kể cả đối với mẹ nó, con gái duy nhất của tôi, Dịch Ngưng, cũng như vậy.”
“Chắc cháu đã nghe nói qua, tính cách của Dịch Ngưng không giống như những đứa trẻ khác. Đó là bởi vì, trong quá trình trưởng thành của nó, tôi hoàn toàn để cho con bé làm chủ. Cả cuộc đời con bé, lần duy nhất tôi can thiệp vào chuyện của nó là thời điểm nó điên cuồng chạy theo Mạc Thích Thanh.”
“Tôi vừa là người từng trải, vừa là người ngoài, cháu không thể phủ nhận, tôi sẽ nhìn rõ vấn đề hơn so với Dịch Ngưng và Dịch Tân. Hơn hai mươi năm trước, Dịch Ngưng không nghe lời tôi, liều mạng đoạn tuyệt quan hệ với người nhà để ở bên Mạc Thích Thanh, kết quả… Cháu cũng thấy đấy. Mà bây giờ…”
Tân Hoành nghe thế thì trái tim càng trở nên căng thẳng, bật thốt lên: “Ông ngoại, sẽ không giống như vậy, cháu nhất định sẽ không phụ lòng Dịch Tân.”
Dịch Lam nhìn cô cười khổ: “Đương nhiên tôi biết không giống, Dịch Tân không phải Dịch Ngưng, cháu cũng không phải là Mạc Thích Thanh. Nhưng kết hôn với người phù hợp thì dần dần rồi đâu cũng vào đấy, còn cuộc hôn nhân không thích hợp thì trước sau gì cũng nảy sinh bất đồng. Mà cháu với Dịch Tân, có thể khá hơn Dịch Ngưng và Mạc Thích Thanh một chút, nhưng thật ra cũng không đến mức phù hợp lắm. Tôi nghĩ, chính cháu cũng không thể phủ nhận được điểm này.”
Tân Hoành lặng im, nhất thời không thể đáp lại tiếng nào.
Dịch Lam lại tiếp tục dẫn dắt câu chuyện: “Tôi cũng không phải người lòng dạ độc ác như cháu nghĩ, ít nhất so với Dịch Tân, tôi tự biết còn thua nó điểm ấy. Lần này tôi tới đây, mục đích ban đầu cũng không phải muốn chia rẽ hai đứa, tôi chỉ muốn để cho Dịch Tân có thể nhìn được và suy nghĩ đến những cơ hội lựa chọn khác.”
Dịch Lam lại than nhẹ: “Con người ấy mà, có lúc sẽ bởi vì chấp niệm mà khiến tình cảm ngày càng sâu đậm, không cần biết tình cảm ấy là say đắm hay hận thù. Tôi tới đây cũng không phải để ép Dịch Tân làm gì, cũng chỉ muốn có thể nhắc nhở thằng bé tỉnh táo lại một lần. Chỉ là tôi đã đánh giá thấp nó, cũng tự đánh giá mình quá cao.”
“Không ngờ rằng, Dịch Lam của bây giờ đã sớm không quản được Dịch Tân nữa rồi. Còn Dịch Tân, cho dù không đến mức không nghe lời tôi, nhưng cuối cùng lại vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Dịch Tân có đủ khả năng, cũng có đủ thủ đoạn, còn có cả lòng dạ đủ ác.” Dịch Lam nói xong còn nhìn Tân Hoành một cái sâu sắc, khẽ than: ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ “Nó dùng phương pháp của mình, cho tôi thấy đáp án của nó, bức bách tôi đến mức chẳng còn đường lui.”
Tim Tân Hoành đập nhanh: “Đáp án gì?”
Dịch Lam chưa trả lời mà hỏi ngược lại cô: “Chuyện của Nghê Tranh và Dịch Phong Nghiêu, cháu biết không?”
Tân Hoành gật đầu, suy nghĩ vài giây, lòng khẽ trùng xuống.
“Chuyện này là do Dịch Phong Nghiêu làm.” Dịch Lam thẳng thắn nói ra sự thật.
Đầu óc Tân Hoành lập tức trống rỗng, đột nhiên nhớ lại hôm cô xen ngang vào giây phút tình cảm cuồng nhiệt kia, chỉ thấy như có một làn gió lạnh buốt thổi vào lòng, hỏi lại theo bản năng: “Vì sao anh ta lại làm như vậy?”
“Bởi vì, đó là kết quả mà Dịch Tân mong muốn.”
“Dịch Tân? Thật sự là anh ấy giật dây?” Tân Hoành giật mình nói lớn hơn.
Dịch Lam gật đầu: “Dịch Tân vẫn bất mãn chuyện ở tiệc rượu năm trước, tôi thừa nhận Nghê Tranh là cháu dâu của nhà họ Dịch, nhưng lại bởi vì tôi là ông ngoại nó nên không đến mức làm mất mặt tôi trước mặt người ngoài. Nhưng đối với những người khác thì nó sẽ không nương tay. Bây giờ thì nhìn xem? Nghê Tranh cũng chỉ là một cô gái, còn là cô gái nó đã từng thích, mà nó chỉ vì để cho tôi hoàn toàn không còn gì để nói, không thể tiếp tục can thiệp mà có thể làm ra loại chuyện này.”
“Tân Hoành, con người sống phải có lòng khoan dung, cần gì phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt?”
Dịch Lam nói xong những lời cuối cùng đã hoàn toàn khiến Tân Hoành á khẩu không đáp lại được lời nào.
Con người sống phải có lòng khoan dung?
Bây giờ Dịch Lam đã lớn tuổi, bình thường không có chuyện gì làm thì đều luyện chữ vẽ tranh, có lẽ sẽ khiến bên ngoài cảm thấy ông là người không màng thế sự. Nhưng Tân Hoành cũng không khờ khạo đến mức tin rằng Dịch Lam là một người nhân từ. Trước khi Dịch Tân lên nắm quyền, nhà họ Dịch đã trải qua mấy chục năm sóng gió, vượt biết bao chông gai, là nhờ sự chỉ huy của ai? Là người nào dẫn đường cho họ băng qua mưa bom bão đạn?
Chính là Dịch Lam!
Một người như vậy, nếu ông nói với cô về chuyện diệt cỏ phải diệt tận gốc, khi gió xuân thổi vạn vật lại sinh sôi nảy nở, cô còn có thể hiểu được…
Khuyên con người phải có lòng khoan dung…
Tân Hoành nghĩ, có lẽ là bởi vì trong thâm tâm Dịch Lam đã công nhận Nghê Tranh mà thôi.