Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 185: Tình yêu mỏng manh (19)

Phong Dương cùng Tang Nhuế đến dễ nhà thì Tân Hoành và Dịch Tân đang ăn bữa ăn sáng trong trầm mặc.

Dịch Tân thấy trong tay hai người cầm một cái túi lớn, nhíu mày, "Hai vị đây là, từ giã?"

Tang Nhuế vừa kéo, vốn là nụ cười xán lạn cứng ở trên mặt.

Phong Dương cười nói, "Tang Nhuế nói muốn đi ra ngoài chơi." *

Phong Dương nói lời này thì ánh mắt rơi vào trên người Tân Hoành.

Tân Hoành nhìn về phía Tang Nhuế, khẽ cau mày, rõ ràng có chút không có thể hiểu được, "Giữa mùa đông cậu ra ngoài là muốn đi xem nơi nơi thê lương?"

Tang Nhuế lần nữa rút ra.

Trong chớp nhoáng này, đột nhiên cô cảm thấy Tân Hoành và Dịch Tân thật là tuyệt phối. Trước kia là cô mắt chó đui mù mới có thể không thể lý giải hôn nhân của bọn hắn!

—— vợ chồng hai người cũngcó thiên phú làm người ta mất hứng như vậy, đó là ăn ý khó được cỡ nào! Bình thường vợ chồng sao có thể đạt tới trình độ như bọn họ?!

Tang Nhuế cắn răng, hung ác nói, "Trượt tuyết!"

Tân Hoành sửng sốt một chút, rồi sau đó, nhẹ nhàng "A" một tiếng, bày tỏ hiểu, liền lần nữa cúi đầu ăn điểm tâm. Rõ ràng không hứng thú lắm.

Dịch Tân thấy thế, chân mày nhíu sâu.

Trở lại đã một tháng, cô còn chưa ra khỏi cửa, lúc này nên ra ngoài đi dạo.

Anh hướng phíaTân Hoành đang cúi đầu ăn, nhẹ giọng nói, "Anh muốn đi, em đi theo anh?"

Trước mặt người ngoài, Tân Hoành chưa bao giờ sẽ rõ mà còn bỏ rơi Dịch Tân. Lúc này ngẩng đầu nhìn anh, nhưng mà trên mặt lại cũng không có vẻgì chỉ nhẹ giọng nói: "Được."

Trong lòng Dịch Tân đau xót.

Mỗi một lần, anh đều không muốn ép buộc cô, nhưng Tân Hoành người này, nếu anh không buộc cô, cô chỉ sẽ từng bước một càng lui về sau, sau đó, cách anh càng xa.

Trong lòng bất đắc dĩ liên tục lan tràn, Tứ Chi Bách Hài tất cả hóa thành bất đắc dĩ cùng nặng nề.

Hai người Tang Nhuế và Phong Dương thấy giữa hai người mặt ngoài bình tĩnh bên trong xa lánh cùng coi thường, trong lòng cười khổ.

Tang Nhuế đột nhiên cười nói, "Hoành Hoành, nghe nói từ trên núi cao trượt xuống nếu như tốc độ quá lớn, không cẩn thận có thể sẽ đến một cái thế giới khác."

Dịch tân nhíu lông mày, cảnh cáo nhìn một cái về phía Tang Nhuế.

Tân Hoành lại nói, "Một cái thế giới khác? Ý của cậu là tử vong còn có thể xuyên qua?"

Tang Nhuế run lên, cặp mắt có chút cứng đờ nhìn về phía Tân Hoành.

Trời, cậu nhất định phải nói thẳng ra như vậy sao? Cậu không nhìn thấy cho dù tớ nói uyển chuyển như vậy,vị kia nhà cậu cũng đã tự cấp áp lực cho tớ sao? Cậu cho rằng người người đều là cậu a, có thể tự nhiên có quyền nói chuyện, dù sao bạo quân này tức giận cũng sẽ không đối với cậu như thế nào? Cậu không thể thông cảm cho loại người bình thường như bọn tớ ở trong khe hẹp cầu sinh tồn sao?

Tang Nhuế oán thầm vừa thông suốt, cũng bất cứ giá nào, đại nghĩa nghiêm nghị nói, "Xuyên qua!"

Tân Hoành chậm rãi chống cằm, ánh mắt bay xa, tựa như có lẽ đã có chút dao động.

Phong Dương thấy thế, không nhịn được cười khẽ, "Nghe nói hiện tại Tứ gia tương đối nóng, Tân Hoành cô cũng có thể thử một chút đi tìm Tứ gia."

Trên mặt Tân Hoành lộ vẻ xúc động càng nhiều.

Dịch Tân dựa vào ghế, nhìn về phía Phong Dương, khóe môi câulên cười đến diêm dúa lẳиɠ ɭơ.

Phong Dương bị anh cười đến cả người run lên, nhịn được vỗ trán lau mồ hôi kích động, tiếp tục đối với Tân Hoành thuyết phục, "Hơn nữa tôi giúp cô nhìn rồi, trong tất cả Tứ gia không có một người nào lớn lên giống Dịch Tân, cô có thể yên tâm."

Phong Dương nói xong, đã cảm thấy thân thể bị người nọ nhìn chằm chằm da nóng rực như muốn bốc cháy.

Tân Hoành lại đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy, "Chúng ta lên đường!"

Vì vậy, bốn người hăng hái ra cửa.

Nói hăng hái, là bởi vì có Tân Hoành hưng phấn bừng bừng kích động, Dịch Tân tuyệt bút vung lên, liền một người có đủ một bộ trang bị hàng đầu. Một cuộc điện thoại liền lệnh chuyên gia đem đồ mới tinh caocấp nhất đưa đến sân trượt tuyết.

Phong Dương và Tang Nhuế nghe, không chút do dự vứt bỏ bọc lớn trên tay.

Tang Nhuế lại như cũ không nhịn được tò mò trong lòng, lặng lẽ kéo vạt áoTân Hoành lôi cô xa, nhỏ giọng nói, "Cậu thật muốn xuyên qua à? Tớ không thể không thanh minh trước, xác suất kia rất thấp, tớ chỉ nói là ra ngoài làm cho cậu tham khảo, cũng không thể bảo đảm cậu có thể xuyên qua thành công, nếu là đến lúc đó cậu vẫn còn ở nơi này, cũng chớ có trách tớ lừa cậu."

Tân Hoành thấy cô bộ dáng thận trọng, không nhịn được buồn cười.

Cái gì xuyên qua? Cô cũng chỉ là thấy mọi người hăng hái cũng tốt không muốn mất hứng,nói theo.Tang Nhuế. . . Lại còn coi là thật!

Ngoài miệng lại như cũ trầm tĩnh nói: "Tớ ngay cả Dịch Tân cũng có thể gặp được còn có cái xác xuất nhỏ sự kiện gì là tớ không thể gặp hay sao? Lại nói, Phong Dương không phải đã nói rồi sao, những thứ kia Tứ gia không có một ai lớn lên giống Dịch Tân, đây đã đầy đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong thân thể tớ tất cả dũng khí cùng đấu chí. Bây giờ tớ rất muốn thử, đã đợi không kịp muốn đi tranh thủ sự kiện xác xuất nhỏ này."

Tân Hoành nói xong, lại thấy Tang Nhuế nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Cô đang nghi ngờ, lại chỉ nghe được sau lưng một tiếng tà mị, lạnh lùng, "Muốn khiêu chiến xác suất nhỏ hơn sao? Không bằng thử một chút cùng anh cùng nhau xuyên qua?"

Thân thể Tân Hoành cứng đờ, u oán nhìn về phía Tang Nhuế trước mắt, ánh mắt tố cáo —— tại sao cậu không nói cho tớ là anh tới tại sao tại sao à? !

Tang Nhuế cười gượng, ngón tay lặng lẽ chỉ chỉ người đàn ông sau lưng cô, "Anh ta, anh ta không để cho tớ nói. . . . . ."

Tân Hoành nhắm mắtlại, nhắm mắt xoay người. Không phải Dịch Tân thì là ai ?

Lúc này anh đang ôm cánh tay đứng ở sau lưng cô, cả người nhìn hào hứng, chỉ là nhìn chằm chằm cô hai tròng mắt khẽ híplại, trong ánh mắt bức bách trong nháy mắt liền áp súc, lực sát thương mạnh hơn.

Tân Hoành lúng ta lúng túng nói: "Em chỉ phàm là phu tục tử, sẽ để cho em cả đời tầm thường còn sống đến chết là tốt rồi."

Nói xong, cô vội vàng từ bên cạnh người kia né ra, đi tới xe.

Sau lưng lại truyền đến giọng nói người đàn ông khẽ vui thích,"Biết là tốt rồi."

Thân mình cô dừng lại, rồi sau đó nhanh chân hơn bước lên xe.

Bốn người một xe, Phong Dương lái, Tang Nhuế chỗ ngồi kế bên. Hàng ghế saulà Dịch Tân cùng Tân Hoành.

Tân Hoành buồn buồn ngồi, có chút không nghe vào Tang Nhuế và Phong Dương nói.

Thật sự là buồn buồn, ở tim.

Càng về sau, lại hoàn toàn không nghe được ba người kia nói cái gì, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng cười trong suốt của Tang Nhuế, cô rốt cuộc không nhịn được, khẽ gọi, "Dừng xe!"