Editor : Tép.
Beta : Ori Kun.
Sợ hãi, lo lắng, tâm bất an. Thật ra, lúc này, cũng không chỉ một mình Hạ Noãn Tâm sợ hãi. Tân Hạo, Trầm Ngôn, Tân Giác… những người thường ngày đều là nhân vật có ít nhiều tiếng tăm, giờ phút này, đối mặt với Tân Hành hốc mắt sưng đỏ, ánh mắt thảm thiết điên cuồng, trong lòng đều sinh ra một nỗi sợ hãi khó nói thành lời. Mái tóc cô xõa tung, mang theo một nỗi oán hận thảm thiết đến tuyệt vọng, khiến họ cảm thấy bất an. Trên cổ còn quấn băng gạc, rõ ràng chỉ là một cô gái nhu nhược… Trầm Ngôn ngăn cản cô, nhưng cũng chỉ trong phút chốc… có lẽ cũng không đến phút chốc, mà chỉ như trong nháy mắt.
“Chát!”
Một tiếng vang thanh thúy, cô ra tay cho người cản mình một cái tát. Tất cả mọi người, trừ Tân Hoành khϊếp sợ vì cái tát này– Tân Hoành, cô thế mà đánh Trầm Ngôn?! Cô giống như không phát hiện, cũng có lẽ do nhất thời đánh mất lý trí, mọi việc diễn ra như một thước phim, diễn ra không ngừng trệ, mà chính Trầm Ngôn cũng không thể tin nổi… hay là nói khó có thể tiếp nhận được. Giây phút ấy, cô đã lách qua hắn, xông về phía Hạ Noãn Tâm. Nếu như Tân Hoành có thể không chút nào do dự, không chút nào nương tay ra tay với Trầm Ngôn, vậy với những người khác, cô sẽ không có bất kỳ chút kiêng kỵ nào. Nghĩ đến đây thôi, đáy mắt Tân Hạo đã nhuộm một mảnh chán nản. Trong nháy mắt đó, ông cảm thấy mình có biết bao vô lực, ông thậm chí không biết, con gái có tình cảm sâu đậm như thế với Du Thận Khanh, tình cảm phải sâu sắc bao nhiêu để bây giờ mới có thể điên cuồng như thế - sẵn sàng vì một người đã chết, mà hủy diệt mình, hủy diệt người khác. Trong nháy mắt đó, Tân Hạo đã không ngăn cản cô, thậm chí ông cũng trở nên điên cuồng… Không bằng cứ như vậy, một lần này ông trả lại cho cô sự công bằng.
“Anh sẽ cho em biết!”
Câu nói đột ngột vang lên, tạm thời cắt đứt sự hỗn loạn, kết thúc trận điên cuồng này. Dịch Tân mạnh mẽ ôm Tân Hoành vào trong ngực, anh cúi đầu, trong ánh mắt chứa sự lạnh lẽo làm người ta sợ hãi. Không biết bởi vì lời anh nói, hay là ánh mắt của anh. Tân Hoành dần bình tĩnh trở lại, anh vẫn nhìn cô, giống như che chở, lại giống như cô chờ nghe anh nói tiếp, nếu là đáp án mà cô chưa hài lòng, cô liền tiếp tục.
“Dịch tiên sinh…”
Có người còn muốn ngăn cản… Là Trầm Ngôn.
“Câm miệng!”
Tiếp tục là tiếng tức giận khiển trách, là Tân Hoành. Cô thậm chí không dời tầm mắt, vẫn nhìn Dịch Tân, chỉ nhíu chặt chân mày. Ánh mắt Trầm Ngôn từ trước đến giờ vẫn luôn dịu dàng, bây giờ đã nhuốm đầy chán nản nặng nề.
“Anh hãy nói cho em biết .”
Cô nhìn Dịch Tân chăm chú, lại cẩn thận hỏi, dường như sợ anh thay đổi chủ ý. Dịch Tân thấy cô nhìn mình như vậy, trong mắt cô chỉ còn lại sự kiên định cùng nguội lạnh.
“Là Hạ Tiểu Đông phá hỏng phanh xe.”
Một câu nói, khiến tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc.