Dịch Tân đang nói “đạo lý”… Tân Hoành nghe đến đó, đó là cô, trong lòng cũng có chút lo lắng. Ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ lườm về phía anh, trong lòng lặng lẽ khinh bỉ anh.
Dịch Tân nói đến đạo lý… chính cô cũng cảm thấy xấu hổ!
Anh đây chính là nói dối!
Tân Hạo nghe xong, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, giữa long mày đột nhiên cứng lại.
Tân Hoành cảm thấy nghi nghờ, lại nghe thấy Hạ Noãn Tâm quát: “Dịch tiên sinh, cậu nhắc đến hai chữ ‘đạo lý’, không phải quá mức châm chọc sao?”
Xem đi…
Tân Hoành vụиɠ ŧяộʍ nhéo tay của anh.
Anh lại giống như không hiểu, nâng khóe môi, cười như không cười chăm chú nhìn Tân Hạo.
Tân Hạo hơi nhíu mày trầm ngâm, lại mở miệng, nói với Tân Hoành: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”
Lòng lập tức nhảy tới ngực.
Không hiểu.
Không biết là vì sợ hãi, là khẩn trương, hay vẫn lại là… việc khác?
Không tự chủ liền nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Tân.
Cô nhìn sang, chỉ là hành động theo bản năng, thần sắc Dịch Tân dịu dàng, cũng không thấy, Tân Hạo, Trầm Ngôn phút chốc lạnh mặt, cũng không thấy trên mặt Hạ Noãn Tâm và Tân Giác sinh oán giận.
“Tân Hạo!” Hạ Noãn Tâm căm tức lên tiếng, nhắc nhở: “Sự việc này, có hay không nên kiện rồi hả?”
Tân Hạo mắt hơi trầm xuống, nhìn về phía Hạ Noãn Tâm, giọng nói nhàn nhạt: “Vợ chồng Dịch tiên sinh cũng vì có sự tình, là vô tội, ta muốn, một mình xin lỗi Dịch phu nhân.”
“Ông!”
Tối nay cảm xúc của Hạ Noãn Tâm không quá ổn định, cũng là bình thường. Hạ Tiểu Đông là em trai duy nhất của bà, kém 15 tuổi, gần như là do bà nuôi lớn, lúc này cũng không nghĩ đến bây giờ đột nhiên ra đi. Tới đây, vốn trông cậy vào Tân Hạo giúp bà nói, nhưng không ngờ, Tân Hạo lại vì đối phương là Tân Hoành, mà liền muốn đi?!
Nhất thời, oán giận bao phủ lý trí, ngón tay hướng Tân Hạo: “Là bởi vì cô ta là con gái của ông, ông liền muốn bao che cô ta? Người kia là Hạ Tiểu Đông a! Hạ Tiểu Đông đáng chết sao? Hạ Tiểu Đông xứng đáng bị con gái của ông bắn chết?!”