Nhưng Tân Hoành là một người không cho phép người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cho dù Nghê Sênh thật sự nói đến điểm yếu của cô, cô cũng sẽ không để cho cô ta biết. Tân Hoành nhìn về phía Nghê Sênh khẽ mỉm cười, hỏi lại, “Ý của cô là, chồng tôi dùng hôn nhân để phu diễn tôi?”
Nghê Sênh nhất thời bị chặn họng, bực mình, lại không nói lên được lời gì, vẻ mặt mang biểu tính muốn phản bác mà lại không thể phản bác lại, thật là bực tức. Cuối cùng chỉ có thể kéo người đàn ông bên cạnh, nghênh ngang kiêu ngạo rời đi. Tân Hoành nhìn bóng lưng bọn họ khẽ mỉm cười. Lại đột nhiên thấy một người phục vụ đi tới, lễ phép nói với Tân Hoành, “Tân tiểu thư, tiểu thư Điền Tĩnh mời cô đến phòng trang điểm cô dâu một lát.”
Tân Hoành nghe xong khẽ cau mày, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Lúc Tân Hoành nhìn thấy Điền Tĩnh, khi đó Điền Tĩnh đang đứng ở trước gương, đưa lưng về phía cửa phòng, toàn thân sang trọng. Chỉ là ngoài ý Tân Hoành, trong phòng, chỉ có mình Điền Tĩnh. Không có thợ trang điểm, cũng không có bạn bè. Đây hình như không phải trang thái nên có của cô dâu a. . .Điền Tĩnh nghe thấy động, quay đầu, nhìn Tân Hoành, mỉm cười. Cũng không nói chuyện, chỉ là đưa tay về phía cô. Tân Hoành thuận theo mà đi tới, đi đến trước gương. Gương, trang sức áo cưới vừa nhìn là biết do chính tay một nhà thiết kế nổi tiếng làm, cô dâu ở bên trong, là người đẹp nhất mà cô đã gặp qua Điền Tĩnh. Nhưng giữa lông mày lại là do dự cùng hoang mang, lại thật sự là. . .Giống như đã từng quen biết. Cái loại ánh mắt này, đến mức sợ hãi, lại không bỏ xuống được, Tân Hoành quá quen thuộc, giống như ngày đó cô quen Dịch Tân, cô có thể nhìn thấy bất kỳ lúc nào ở trong gương. Lúc này, người ngoài thấy được, lòng sẽ lưu luyến không yên, lại không biết nên nói gì. Trái lại Diền Tĩnh nhìn gương cười, nói, “Tân Hoành, em biết không? Khả năng chị bị xem như vợ hai.”
Tân Hoành cả kinh, hơi mở to mắt, nhìn ánh mắt Điền Tĩnh ở trong gương.
“Mấy ngày trước, chị đi cục dân chính, là muốn đi lấy chứng nhận kết hôn cùng người đàn ông kia.”
Tân Hoành vẫn lẳng lặng nhìn người trong gương, chờ cô nói tiếp.
“Vốn định là lấy giấy chứng nhận rồi làm một bữa tiệc nhỏ, không cần xa hoa, không cần diễm lệ, chỉ là nghi thức, thay mặt củi gạo dầu muối tương dấm chua trà về sau. Chỉ là không nhận được giấy chứng nhận, tiệc này vẫn cử hành như cũ, chẳng qua là người đàn ông khác. . .Trước kia, dù mong cũng không dám có đàn ông.”
Một chút đắng lòng dâng lên, đắng lòng kia, chỉ cần hiểu không cần nói, chỉ là vì câu nói kia của Điền Tĩnh __trước kia, dù mong cũng không dám có đàn ông. Dù mong cũng không dám có đàn ông, sau cùng lại cương quyết mà kéo tay nhau đi vào địa ngục hôn nhân. Cuối cùng, anh ta có biết không, hôn nhân là chuyện cả đời a? Điền Tĩnh lại đột nhiên nở nụ cười, cười đến trong sáng, quay đầu, đối mặt nhìn Tân Hoành, “Nhưng, chị biết, anh ta, ở cùng anh ta chị sẽ có cuộc sống no đủ, mặc kệ sau này ra sao, ít giờ phút này, chị thật sự vui mừng.”
Điền Tĩnh cao hơn Tân Hoành một chút, lúc này Tân Hoành khẽ ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt sững sờ. Điền Tĩnh lại nắm tay cô, trịnh trọng nói, “Tân Hoành, nghe chị Điền khuyên một câu, không được vì sợ hãi mà phủ định ý muốn trong lòng. Hôm nay, lúc này gọi em đến, chỉ là muốn em chứng kiến, hôm nay, Điền Tĩnh chị vui vẻ mà chờ được gả, về sau sẽ toàn tâm toàn ý mà trả giá, không lùi bước; ngày khác, sẽ chờ kết thúc không hoàn mỹ, Điền Tĩnh chị cũng sẽ không hối hận.”