Nếu Em Không Vào Hell Thì Ai Sẽ Vào

Chương 71: Chung Nguyên là cầm thú

Chương 71

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy tôi liền bắt gặp ánh mắt ám muội của Chung Nguyên. Tôi giật mình, nuốt nước bọt, nói: “Chuyện đó… À… Chúc anh một buổi sáng tốt lành.”

Chung Nguyên cũng nhếch miệng nói: “Chào em.”

Không khí có vẻ kỳ lạ. Nói thật, tôi tạm thời vẫn thấy khó chịu với chuyện hôm qua giữa tôi và Chung Nguyên. Vậy nên, tôi lại nhắm mắt, nhăn nhó mãi mà vẫn không tìm được chủ đề thú vị nào để nói: “Ha ha, hôm nay tại sao anh không đi tập thể dục buổi sáng?”

“Tập thể dục buổi sáng ư?” Chung Nguyên nhắc lại từ này, sau đó bỗng nhiên cười nham hiểm.

Tôi không biết sao anh lại cười, chỉ có điều, chắc chắn đó không phải là chuyện tốt đẹp gì. Tôi liền vùi mặt vào chăn, không thèm bận tâm đến anh nữa.

“Đầu Gỗ, Đầu Gỗ.” Chung Nguyên khẽ kéo tôi.

Tôi ngẩng đầu, bực bội nói: “Anh làm gì thế?”

Chung Nguyên nghếch nghếch cằm: “Hôn anh một cái chào buổi sáng nào.”

Tôi chẳng biết làm gì với con người này nữa, đành nhẹ nhàng cắn vào cằm anh một cái.

Chung Nguyên bỗng trở mình, nằm lên người tôi. Sau đó, anh vuốt ve đôi môi tôi, ánh mắt mỗi lúc một trầm lắng.

Tôi cảm thấy tên này có gì đó không bình thường, liền đẩy ra: “Anh định làm gì thế?”

Chung Nguyên nhếch mép, tặng tôi một nụ cười khiến ai cũng phải chao đảo: “Buổi sáng, tập thể dục.”

Tôi: “…”

Tay Chung Nguyên lần theo eo tôi, sau đó trượt dần xuống dưới. Tôi vội vàng nắm lấy tay anh, chau mày nói: “Không được, hôm qua anh làm em đau chết đi được.”

Tay kia của Chung Nguyên mân mê tai tôi. Anh nắn nắn vành tai của tôi, vừa an ủi vừa dụ dỗ: “Lần này sẽ không đau đâu.”

Tôi quay mặt đi, ai mà tin được lời tên quỷ này chứ.

Chung Nguyên nhẹ nhàng nằm lên người tôi, thở hổn hển: “Đầu Gỗ à, thực ra anh cũng đau.”

Tôi tức giận vô cùng. Tên này học được cách vừa ăn cắp vừa la làng từ lúc nào vậy? Tôi chỉ nghe nói lần đầu của con gái thường rất đau, chứ có nghe thấy con trai đau bao giờ: “Anh đừng có mà nói dối, anh đau ở chỗ nào chứ?”

“Chỗ này.” Chung Nguyên vừa nói vừa kéo tay tôi đặt lên phần dưới của anh ấy.

Tôi vội vã rút tay về, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh… anh… anh… Đồ cầm thú!”

Chung Nguyên cười lớn, ôm tôi vào lòng: “Cầm thú ăn thịt người… Đó là chân lý bất di bất dịch.” Nói đoạn, anh bắt đầu cởi đồ của tôi.

Tôi cựa quậy, phát hiện ra cơ thể mình đã không còn chút sức lực nào nữa, nên chỉ biết than thở: “Chung Nguyên, em mệt lắm, không còn sức nữa.”

Chung Nguyên vất áo chiếc áo vừa cởi sang một bên, cười mê mị: “Không sao, em chỉ cần nằm im hưởng thụ là được rồi.”

Tôi: “…”

Thế là tôi và Chung Nguyên lại cùng nhau “tập thể dục buổi sáng” (che mặt). Rất lâu sau, tên đó cũng chịu tha cho tôi đi ăn sáng. Ăn sáng xong, tôi như mất hết sức lực, đến ngồi thôi mà cũng thấy mệt, đành quay lại giường nằm, rồi ngủ thϊếp đi.

Vừa ngủ được một lúc thì trời đã tối. Tôi mở mắt, lại thấy Chung Nguyên đang nhìn mình với ánh mắt mê mị đó.

Tôi giật mình, ôm lấy ngực, trách móc: “Anh làm cái gì thế, sao trông như hồn ma vậy?”

Chung Nguyên cười dịu dàng, không nói gì.

Tôi thấy hơi kỳ lạ, bèn hỏi: “Cả ngày anh đều nằm trên giường à?”

Chung Nguyên gật đầu.

Tôi: “Cứ nhìn em chằm chằm như vậy sao?”

Chung Nguyên lại gật đầu.

Cứ nghĩ đến việc mình đang ngủ say, mà lại có kẻ nhìn chằm chằm là tôi lại thấy gai gai ở sống lưng.

Tôi nhăn nhó, cất cao giọng để che giấu sự chột dạ của mình:

“Anh à, em khát nước, anh có thể rót cho em một cốc nước

được không?”

Chung Nguyên ngoan ngoãn nghe lời, tụt khỏi giường đi rót nước cho tôi.

Tôi mở điện thoại ra xem, có một tin nhắn từ Tiểu Nhị: “Tam Đầu Gỗ, Chung tiểu thụ có bị cậu xay ra bã không đấy?”

Vừa đọc tin nhắn này, tôi tức sôi người. Trước hôm kết hôn một ngày, Tiểu Nhị đã giảng một thôi một hồi cho tôi về những chuyện cần phải chú ý khi động phòng. Mặc dù sau đó những gì cô ấy nói tôi đều quên gần hết, nhưng có một câu tôi nhớ rất rõ: “XXX có thể khiến bạn tràn trề sinh lực, mạnh mẽ như rồng như hổ, tất cả đám đàn ông chỉ là những con hổ giấy, chỉ cần dựa vào sức hấp dẫn của Đầu Gỗ cậu, Chung Nguyên nhất định sẽ bị xay cho ra bã, lực bất tòng tâm…”

Vậy mà bây giờ thì sao… Tôi phát hiện dường như những lời cô ấy nói về Chung Nguyên đều đang ám vào mình.

Thế là tôi hùng hổ gọi điện lại cho Tiểu Nhị. Cô ấy hỉ hỉ hả hả nhận điện thoại, lại còn hỏi: “Tam Đầu Gỗ, trận chiến tối qua thế nào?”

Tôi bực tức: “Những gì cậu nói đều chẳng có tác dụng, suýt nữa tớ bị hành chết!”

Tiểu Nhị tấm tắc khen: “Thế mới nói Chung tiểu thụ của chúng ta là người mãnh liệt mà.”

Tôi: “Nói lảm nhảm gì thế, anh ấy chẳng mãnh liệt chút nào, nếu mãnh liệt thì đã không làm tớ đau như vậy.”

Tiểu Nhị cười tinh quái: “Sao chẳng logic gì thế, cậu có nói ngược không đấy?”

Tôi vò đầu, cũng không biết phải giải thích thế nào, đành nói: “Dù sao thì anh ấy cũng có vấn đề! Anh ấy còn nói là hôm nay sẽ không đau, vậy mà kết quả là tớ vẫn bị đau. Cậu nói xem chuyện này là sao?… Của anh ấy có phải là có gai không?”

“Ha ha, ha ha ha ha…” Tiểu Nhị cười phá lên.

Tôi bị tiếng cười của cô ấy làm cho đau hết cả đầu, vội đưa điện thoại ra xa khỏi tai. Thực sự tôi chẳng hiểu gì cả, cười cái gì mà cười chứ, tôi rất nghiêm túc mà.

Bỗng tôi thấy có người đang đứng ở cửa. Là Chung Nguyên, anh đang cầm cốc nước, mặt hơi tái.

Hức…

Tôi bỗng thấy chột dạ, bèn thận trọng gọi: “Chung Nguyên!”

Chung Nguyên đi vào, mặt không hề biến sắc. Anh đặt cốc nước lên bàn, sau đó nhìn tôi rất lâu.

Tôi cầm điện thoại, không biết nên làm gì nữa.

Chung Nguyên đi đến trước mặt tôi, giật điện thoại ra khỏi tai tôi, rồi nói vào đó tám tiếng: “Giờ đi ngủ, vui lòng đừng làm phiền”, sau đó tắt máy.

Tôi: “…”