Nếu Em Không Vào Hell Thì Ai Sẽ Vào

Chương 34: Tranh vai

Chương 34

“Alô, Tiểu Kiệt à… Ừ, đúng thế, không phải đã nói với cậu rồi sao, cải trang… Cậu nhất định biết người ấy, Tam Đầu Gỗ mà, chính là Mộc Nhĩ, Mộc Nhĩ cùng hội Bảo vệ môi trường với cậu ấy… Yên tâm đi, cô ấy đẹp… Đúng, đúng đúng, tớ cũng thấy cô ấy rất phù hợp… Đúng rồi, kiểu tóc cũng rất phù hợp, vừa khéo… Gì cơ? Bó ngực á? Cậu đề cao cô ấy quá rồi…”

Tôi ngồi một bên, im lặng nghe Tiểu Nhị nói chuyện điện thoại với Tiểu Kiệt, cắn răng nhẫn nhịn không để chiến tranh xảy ra.

Hai người đó huyên thuyên một lúc lâu, cuối cùng Tiểu Nhị cũng gác máy. Gọi điện xong, hai mắt cô ấy sáng lên nhìn tôi, phấn khích nói: “Haizz, tớ nghe Tiểu Kiệt nói gần đây cô ấy cũng quen một em sinh viên khoa Triết khóa dưới, rất đẹp trai, đã đồng ý nhận vai nam chính còn lại của bộ phim này rồi.”

Tôi chẳng có hứng thú với cái tin này, thờ ơ đáp: “Chúc mừng.”

Tiểu Nhị chộp lấy tôi, hào hứng nói: “Nhưng tớ vốn định để Chung Nguyên diễn cơ, thế này thì làm thế nào? Hai tiểu công đều là nhân vật chính à?”

Tôi lắc đầu: “Yên tâm đi, Chung Nguyên không thể diễn thứ biếи ŧɦái thế này đâu.”

Tiểu Nhị túm lấy cổ áo tôi lắc qua lắc lại: “Cậu nói ai biếи ŧɦái, ai biếи ŧɦái, ai biếи ŧɦái hả? Đây là nghệ thuật, cậu hiểu chưa hả?”

Tôi gỡ từng ngón tay cô ấy ra, bình tĩnh nói: “Tùy cậu, nói tóm lại Chung Nguyên ghét nhất người khác đánh giá thấp anh ta, cậu có gan thì đi mà tìm.”

Thế rồi Tiểu Nhị im lặng không nói gì.

Tôi phát hiện ra Chung Nguyên đúng là có khả năng khác thường. Không bao giờ thấy hắn nóng nảy. Hắn cũng rất thân thiện, hòa nhã với mọi người, chẳng ai dám nhờ hắn làm những việc hạ mình. Ví như Tiểu Nhị suốt ngày dương oai với tôi, nhưng khi biết Chung Nguyên không thích bị người khác đánh giá thấp thì không dám nói chuyện này trước mặt hắn. Lục Tử Kiện thì ngược lại, anh cũng thuộc típ người điềm đạm, hay bị người khác bắt nạt. Lúc trước, Tiểu Nhị thường gọi Lục Tử Kiện là Lục tiểu công, Lục tiểu công, sau này khi Lục Tử Kiện biết “Lục tiểu công” có nghĩa là gì thì liên tục yêu cầu Tiểu Nhị đừng gọi anh như vậy nữa, nhưng có tác dụng gì. Chỉ đến khi Tứ cô nương ra tay xử lý, mọi chuyện mới được giải quyết. (Lúc đó tôi hơi coi thường con người nịnh trên nạt dưới của Tiểu Nhị.)

Buổi tối, Tiểu Kiệt, với vai trò là đạo diễn, hẹn hai nam chính của bộ phim lành mạnh này (thực ra tôi là nữ chính, hu hu) ra quán cà phê để thảo luận, tiện thể gọi luôn biên kịch viên kiêm nhà sản xuất của bộ phim - Tiểu Nhị.

Khi nhìn thấy mỹ nam đàn em khoa Triết mà mọi người vẫn đồn đại, tôi chết đứng.

Tôi thực sự không hiểu, mỹ nam của đại học B đâu có ít, tại sao Tiểu Kiệt lại phải lôi Tô Ngôn vào chứ…

Tô Ngôn có được niềm vui bất ngờ, cười hì hì nói: “Mộc Nhĩ, hóa ra nhân vật nữ đóng giả nam ấy lại là chị.”

Tôi lôi Tiểu Nhị ra chặn trước mặt: “Tôi là biên kịch, người này mới là bạn diễn của cậu.”

Nhưng Tiểu Nhị đã bán đứng tôi không thương tiếc.

Tô Ngôn khoác một tay lên vai tôi, vui vẻ nói: “Mộc Nhĩ, chị không phải ngại đâu.”

Tôi bực mình, hất tay Tô Ngôn ra, chỉ vào cậu ta, nói với Tiểu Kiệt: “Đạo diễn, tôi có thể đề nghị thay tôi hoặc thay cậu ta không?”

Nghe thấy vậy, Tiểu Kiệt liền giận dữ nhìn tôi: “Không được!”

Vì Tô Ngôn rất hợp tác, trong khi tôi lại liên tục tỏ ra bất hợp tác nên cuộc nói chuyện vẫn chưa ra ngô ra khoai. Thực ra tôi không muốn nổi giận vô cớ, nhưng việc phải diễn cặp với Tô Ngôn khiến tôi thấy vô cùng khó xử. Không cần biết tình cảm Tô Ngôn dành cho tôi là thật hay giả, dù gì cậu ta cũng từng theo đuổi tôi, hiện giờ hình như vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Vì vậy, nếu chúng tôi diễn cặp với nhau nhất định sẽ khó tránh khỏi gượng gạo. Con người tôi rất dứt khoát về mặt tình cảm, thích ra thích mà ghét ra ghét, nếu đã không thích thì không muốn dây dưa gì hết, tốt nhất là nên tránh tôi càng xa càng tốt.

Sau đó, Tiểu Kiệt và Tiểu Nhị lẻn về trước để hai nhân vật nam chính giao lưu với nhau.

Tô Ngôn và tôi bước chầm chậm dưới ánh đèn đường.

“Mộc Nhĩ, chị ghét tôi lắm sao?” Cậu ta bỗng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, nhẹ nhàng hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không.”

“Thế tại sao chị không tiếp nhận tôi?”

Tôi vò đầu: “À, tôi có bạn trai rồi, cậu là kẻ thứ ba chen vào quan hệ của chúng tôi, như thế là không tốt, đúng không?” Xin lỗi nhé Chung Nguyên, những lúc quan trọng thì anh vẫn khá hữu dụng.

Tô Ngôn cười bí hiểm, dáng vẻ ấy không hề giống một cậu thanh niên chưa tròn mười tám tuổi: “Chị không cần gạt tôi nữa, tôi nhận ra rồi. Chung Nguyên diễn rất tốt, nhưng chị thì diễn tệ lắm.”

Tôi cúi đầu như kẻ tội đồ, không biết cậu ta nói thật hay đùa.

Tô Ngôn lại nói: “Vì vậy giờ tôi và Chung Nguyên hay bất kỳ kẻ nào khác đều có vị trí ngang nhau, hy vọng chị không kỳ thị tôi.”

Tôi lắc đầu: “Tôi không kỳ thị cậu, chỉ là tôi không thích cậu, thế nên đương nhiên tôi không thể tiếp nhận tình cảm của cậu, đơn giản vậy thôi.”

Tô Ngôn lại cười nói: “Chị vẫn chưa thử thì làm sao biết sẽ không thích tôi được?”

Ừm… ừm? Đây là kiểu logic gì vậy?

Tô Ngôn: “Cái này giống như một món điểm tâm, chị vẫn chưa ăn, làm sao biết nó có ngon hay không, có hợp với khẩu vị của chị hay không? Ít nhất phải nếm một miếng mới có thể khẳng định được là có nên ăn nữa hay không? Làm như vậy cũng là để chị tự cho mình một cơ hội.”

“Cậu quả là biết ăn nói đấy.”

Tô Ngôn cười: “Quá khen, tôi chỉ hy vọng chị có thể cho tôi một cơ hội. Tại sao chị chưa thử tiếp nhận đã vội từ chối rồi?”

Tôi gãi gãi đầu, cảm thấy cậu ta nói cũng đúng mà hình như lại không đúng: “Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Tô Ngôn bỗng đặt hai tay lên vai tôi, nhìn tôi nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng chị thử tiếp nhận tôi, đợi đến khi chị có thể khẳng định mình không thể tiếp nhận tôi, hãy đẩy tôi ra, được không?”

“Ừm.” Tôi muốn nói không nhưng nhìn vẻ chân thành của Tô Ngôn, thấy cậu ta nói cũng đúng nên chỉ còn cách gật gật đầu: “Được rồi.”

Tô Ngôn nở nụ cười ấp áp: “Chị đồng ý cho tôi theo đuổi chị rồi sao?”

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta: “Hình như… là vậy.”

Tô Ngôn: “Tại sao chị lại nhìn tôi như vậy?”

Tôi: “Không có gì, chỉ vì thấy cậu bình thường trở lại nên thấy không quen.”

Tô Ngôn: “…”

Ngày hôm sau, Tiểu Nhị vẫn nói với Chung Nguyên về bộ phim của cô ấy, hơn nữa còn tiết lộ một số thông tin mật. Điều ngoài dự đoán của tôi là Chung Nguyên rất vui vẻ nhận lời tham gia đóng bộ phim này, và điều kiện hắn đưa ra là hắn sẽ được diễn vai chính.

Vì thế có chút xáo trộn trong danh sách diễn viên của bộ phim.

Bộ phim này có hai diễn viên chính, một vai thứ chính, còn lại là các diễn viên phụ. Ngoài diễn viên chính ra thì các diễn viên phụ được giao cho các thành viên của hội Điện ảnh. Mặc dù không sung sướиɠ gì khi tham gia bộ phim có định hướng giới tính bất bình thường như thế này nhưng dưới áp lực của hội phó, họ cũng không dám từ chối.

Phương châm của bộ phim là, khả năng diễn xuất có thể không có nhưng ngoại hình thì nhất định phải đẹp, vì vậy diễn viên chính sẽ là tôi và Tô Ngôn. Nhưng bây giờ Chung Nguyên lại xuất hiện, nếu hắn nhận diễn vai thứ chính thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng kẻ này lại làm cao, nhất định phải diễn vai chính mới chịu.

Vì thế, hiện nay các vai diễn khác đều đã có chủ, chỉ còn có ba người chúng tôi, vai chính và thứ chính vẫn chưa phân chia xong.

Chung Nguyên ngồi trong phòng họp của hội Điện ảnh, kiên nhẫn nghe Tiểu Kiệt phân tích những khó khăn của việc phân vai hiện nay, ý cô ấy là nhân vật chính giờ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Chung Nguyên, phiền anh diễn vai thứ chính, vai thứ chính cũng là vai diễn rất quan trọng, nếu cần thì có thể thêm đất diễn cho anh…

Chung Nguyên nghe Tiểu Kiệt nói xong, điềm tĩnh nói: “Được rồi, thế thì mọi người cứ tiến hành như dự định, coi như tôi chưa đến đây.”

Chung Nguyên vừa nói dứt lời, Tiểu Nhị liền không ngồi yên được nữa, kéo Tiểu Kiệt ra thảo luận hồi lâu, song vẫn chẳng có kết quả gì. Tiểu Nhị hy vọng Chung Nguyên có thể thế chỗ của Tô Ngôn, nhưng Tiểu Kiệt lại nhất quyết giữ vai diễn của cậu ta. Hai người họ cùng xem xét từ mọi khía cạnh, nhưng chẳng ai chịu ai.

Tô Ngôn ngồi trầm ngâm nãy giờ, lúc này mới phát biểu: “Tôi có thể hỗ trợ về mặt tài chính cho bộ phim, như vậy thì mọi người có thể có sự chuẩn bị tốt hơn rồi.”

Tiểu Kiệt nghe vậy, mắt bỗng sáng rực, đây đúng là một con mồi lớn.

Chung Nguyên ôn tồn nói: “Cậu ấy tài trợ bao nhiêu, tôi có thể tài trợ bấy nhiêu hoặc nhiều hơn.”

Thế là cuộc đàm phán lại đi vào ngõ cụt.

Tiểu Nhị và Tiểu Kiệt thương lượng đến khô cả miệng, cuối cùng đi đến thống nhất: “Vấn đề này để Mộc Nhĩ trả lời.”

Bốn đôi mắt đều đổ dồn về phía tôi, ánh mắt ai cũng nóng bỏng như muốn thiêu đốt tôi.

Tôi nói, giọng yếu ớt: “Tôi có một cách giải quyết rất hoàn hảo.”

“Nói!”

Tôi nhìn Chung Nguyên rồi lại nhìn Tô Ngôn: “Vậy thì tại sao mọi người không để tôi diễn vai thứ chính đi?”

“Không được!”

“Tôi phản đối!”

“Tôi đồng ý!”

“Ý kiến này rất hay!”

Bốn giọng nói đồng loạt vang lên, hai tên con trai đều tỏ ra bức xúc, còn Tiểu Nhị và Tiểu Kiệt mặt mày bỗng hớn hở cứ như vừa ngộ ra chân lý. Tiểu Nhị còn kích động đến nỗi vò cho đầu tôi bù xù hết cả lên.

Chung Nguyên và Tô Ngôn muốn nói gì đó nhưng Tiểu Kiệt hùng dũng gõ bút xuống bàn nói: “Không tranh cãi nữa, làm theo cách của Mộc Nhĩ, tôi là đạo diễn, tôi nói là phải làm.”

Chung Nguyên nhìn tôi, bất giác cười lạ lùng, sau đó quay sang Tô Ngôn nói: “Được rồi, tôi quyết định nghe theo ý của đạo diễn.”

Tô Ngôn trợn tròn mắt, nhìn Chung Nguyên vẻ không thể tin nổi.

Chung Nguyên lật lật quyển kịch bản trong tay, nói rất nghiêm túc với Tô Ngôn: “Ừm, ở đây còn có một cảnh ôm, là cậu ôm tôi hay tôi ôm cậu?”

Tô Ngôn cứ như vừa ngáp phải ruồi, mặt mày ảo não nhìn Chung Nguyên: “Không phải anh muốn diễn thật đấy chứ?”

Chung Nguyên gật gật đầu: “Nếu không thì làm thế nào, tôi lại chẳng muốn diễn vai thứ chính… Thế cuối cùng là cậu ôm tôi hay tôi ôm cậu? Tôi vốn thích ôm người khác, nhưng tất nhiên tôi cũng có thể tôn trọng sự lựa chọn của cậu.”

Tô Ngôn bóp trán: “Tôi không thể ôm người cùng giới, cũng không thể để người cùng giới ôm.”

Chung Nguyên điềm tĩnh lắc đầu: “Cái này cậu không quyết định được, chúng ta phải nghe theo đạo diễn. Đạo diễn, tôi thấy kịch bản này vẫn còn thiếu chút kịch tính, vẫn chưa đủ độ nóng. Tôi đề nghị thêm một cảnh hôn nữa, ừm, tốt nhất là hôn kiểu Pháp…”

Tiểu Kiệt cầm cây bút, cười lớn: “Được... được... được, ý kiến này rất hay, thêm cảnh.”

Còn Tiểu Nhị cứ như sắp hộc cả máu mũi.

Tô Ngôn nhìn Chung Nguyên đầy kinh hãi, không thốt nên lời.

Chung Nguyên gấp tập kịch bản lại, nhìn Tô Ngôn rất lâu: “Ừm, đạo diễn thêm cảnh hôn, chúng tôi… có phải cũng nên tập dượt trước không nhỉ? Hôn kiểu Pháp mà…” Nói xong, anh ta nâng cằm Tô Ngôn lên, mặt dần sát lại.

Máu mũi của Tiểu Nhị đã chảy ròng ròng…

“Biếи ŧɦái!” Tô Ngôn đẩy Chung Nguyên ra, thở dốc một hồi rồi đứng dậy: “Đạo diễn, tôi không diễn cặp với anh ta.”

Chung Nguyên cười: “Đùa gì thế, hai chúng ta là diễn viên chính đấy!”

Tô Ngôn: “Tôi muốn diễn vai thứ chính!”

Chung Nguyên thảnh thơi dựa lưng vào ghế, cười hì hì nháy mắt với tôi.

Tôi lén giơ ngón giữa về phía hắn ta.

Sau khi tan họp, tôi và Chung Nguyên ở lại. Tôi không thể nén nổi tò mò, hỏi hắn: “Anh… thực sự có thể diễn cùng Tô Ngôn à? Ừm, ôm nhau, rồi còn hôn kiểu Pháp gì gì đó?”

Chung Nguyên: “Tất nhiên không thể.”

Tôi ngạc nhiên: “Thế sao anh còn…” Còn bình tĩnh như thế, cứ như là rất thích làm như thế ấy.

Chung Nguyên: “Bởi tôi biết cậu ta không thể làm được nên chỉ đợi cậu ta rút lui thôi.”

Tôi: “…”

Liệu Chung Nguyên có thể mưu mô hơn thế không nhỉ?