Chương 19
Thi cử mãi mãi là vũ khí lợi hại giày vò thể chất và tinh thần của sinh viên. Tôi đã phải vẫy vùng trong sóng gió của đợt thi cử, cuối cùng cũng dạt được vào bờ. Sau khi thi xong môn cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng thi, thở phào nhẹ nhõm. Chung Nguyên gọi điện thoại.
Tôi: “A lô?”
Chung Nguyên: “Thi thế nào?”
Tôi: “Môn vật lý thi không được tốt lắm, tôi đoán chắc mình không được học bổng.”
Chung Nguyên: “Nếu không được thì càng tốt.”
Bực mình, tôi đã sớm đoán ra hắn sẽ vui trước sự đau khổ của tôi mà. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, thật nhẫn nhịn, sau đó nói: “Chắc cũng không được chuyển chuyên ngành.” Trường tôi có quy định, nếu muốn chuyển sang học chuyên ngành khác, phải đứng trong top mười của chuyên ngành mình đang học, thành tích của tôi chắc không được.
Chung Nguyên trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Thật đáng tiếc!”
Mặc dù việc thi cử không đem lại cho tôi nhiều niềm vui nhưng những ngày sau đó đủ cho tôi nghỉ ngơi xả hơi vì kỳ nghỉ hè đã đến.
Việc đầu tiên phải làm khi kỳ nghỉ hè đến là đi thực tế. Được đi cùng Lục Tử Kiện là một cơ hội khó kiếm. Lục Tử Kiện, em đến đây!
Đề tài mà nhóm Lục Tử Kiện làm lần này là khảo sát tình hình ô nhiễm nguồn nước tại các khu sinh thái và biện pháp xử lý hiện trạng này. Khu sinh thái mà chúng tôi sẽ đến chính là quê anh, hồ Bạch Dương. Hiện tại gia đình Lục Tử Kiện không sống ở khu hồ Bạch Dương, nhưng gia đình anh có một căn nhà cũ bên hồ. Trong chuyến đi thực tế lần này, chúng tôi sẽ ở đó.
Tôi không biết nhiều về hồ Bạch Dương, chỉ biết ở đó có hoa sen. Thời kháng Nhật, ở đó có rất nhiều đội du kích có khả năng đánh trận xuất quỷ nhập thần. Họ đã khiến cho quân Nhật phải nhiều phen khốn đốn.
Đương nhiên rốt cuộc nơi đó như thế nào, đối với tôi không quan trọng, quan trọng đó là quê của Lục Tử Kiện.
Thành phố B rất gần hồ Bạch Dương, đi ô tô rất tiện. Hai giờ chiều chúng tôi lên ô tô đến hồ Bạch Dương, hơn bốn giờ đã đến bến xe cuối cùng. Cha Lục Tử Kiện đích thân lái một chiếc xe du lịch nhỏ đến đón chúng tôi. Chú ấy cũng cao to, vạm vỡ, trông chẳng khác nào phiên bản Lục Tử Kiện trung niên. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người đó là chú ấy rất khéo ăn nói, hòa nhã, nhiệt tình và rất biết hâm nóng bầu không khí. Từ bến xe đến nhà Lục Tử Kiện mất khoảng chín mươi phút đi xe. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, chú ấy và chúng tôi đã rất thân thuộc. Sau khi trò chuyện, chúng tôi được biết cha Lục Tử Kiện đã mở vài cửa hàng đặc sản trong thành phố, làm ăn rất phát đạt. Cả nhà Lục Tử Kiện đều ở trong thành phố. Hôm nay, chú ấy đích thân quay về hồ Bạch Dương để đón tiếp chúng tôi.
Chú Lục không về một mình, còn dẫn theo đầu bếp giỏi nhất trong cửa hàng. Buổi tối, chúng tôi cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm mang đúng phong vị của vùng hồ Bạch Dương này. Tôi được ăn một bữa no nê, mê mệt. Tôi nghĩ bụng, nếu được ăn ngon thế này thì có chết cũng đáng.
Sau đó, chú Lục có việc phải đi trước, nhưng ai nấy đều sung sướиɠ, phấn khích khi chú ấy để lại đầu bếp cho bọn tôi.
Ban ngày, mọi người đi mất nửa ngày đường, tối đến lại có thêm chút men rượu nên ai nấy đều đi ngủ sớm. Ngôi nhà này tổng cộng có bốn phòng ngủ, trong đó có hai phòng rất rộng, hai phòng còn lại hơi nhỏ một chút. Người đầu bếp nọ ngủ một mình trong một căn phòng nhỏ, phòng nhỏ kia để trống, hai phòng lớn một phòng cho nam, một phòng cho nữ. Cha mẹ của Lục Tử Kiện biết chúng tôi đến nên đã kê trong phòng một chiếc giường rất rộng, đủ chỗ cho vài người tha hồ lăn lộn trên đó. Trên giường còn trải cả chiếu trúc, nằm lên vừa êm vừa mát, vô cùng dễ chịu.
Bốn đứa chúng tôi nằm dài trên giường, tâm sự một hồi. Tôi, Nhất và Tứ có vẻ hơi mệt, chỉ có Tiểu Nhị là tỉnh như sáo, tinh thần hưng phấn khác thường. Tiểu Nhị không ngừng lảm nhảm bên tai chúng tôi những câu kiểu như: “Lục Tử Kiện và Chung Nguyên đang cùng nhau ngủ trên một chiếc giường”, hại tôi cũng mơ mơ màng màng thấy Lục Tử Kiện và Chung Nguyên đang ôm nhau ngủ thật, giật mình tỉnh dậy thấy mồ hôi đầm đìa khắp người.
Tôi vừa mới ngủ một lúc thì đã phải dậy vì muốn đi vệ sinh. Thực sự tôi không muốn dậy tẹo nào, nhưng mà việc này không thể nhịn được. Tôi đành mơ màng bò khỏi giường, loạng choạng đi vệ sinh. Phòng vệ sinh ở trong sân. Lúc này, vầng trăng khuyết đang treo lơ lửng trên trời, ánh trăng mờ ảo, mơ hồ giống như đầu óc tôi lúc đó.
Giải quyết xong, tôi lại mò mẫm trở về phòng, vừa đặt lưng xuống đã lăn ra ngủ tiếp. Trong cơn mê, tôi thấy có tiếng ai gọi mình vẻ ngạc nhiên: “Đầu Gỗ.” Tôi nghĩ đó là ảo giác, có lẽ vì ban ngày tôi quá sợ hãi một ai đó nên mới tưởng tượng ra. Thế nên tôi không quan tâm, giơ tay khùa khoạng khắp nơi, định kéo một góc chăn ra đắp. Buổi sáng mùa hè vẫn còn hơi lạnh nên tôi ngủ không ngon, nhưng sao khùa khoạng một hồi mà không tóm được thứ gì nhỉ, thật kỳ lạ, đêm qua rõ ràng có chăn mà, lẽ nào đã bị tên Tiểu Nhị kia đạp xuống đất rồi?
Tôi đã tỉnh một chút, định mở mắt xem rốt cuộc có chuyện gì thì đã bị một cánh tay kéo vào trong lòng, sau đó người ấy ôm chặt lấy tôi, một chân gác lên eo tôi, như thể tôi là một chiếc gối ôm vậy.
Bị một sinh vật ấm áp như thế ôm vào lòng, cơ thể tôi dần ấm trở lại. Cơn buồn ngủ bắt đầu quay lại nên tôi cũng chẳng thèm quan tâm xem kẻ đó là Tiểu Nhị hay Tứ cô nương, cứ thế lăn ra ngủ tiếp một cách ngon lành.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.
Có tiếng nước chảy rào rào ở vòi nước trong sân, có lẽ là ai đó đang đánh răng, rửa mặt.
Có người hỏi: “Tại sao họ vẫn chưa dậy nhỉ?” Giọng nói thô kệch đó chắc là của người đầu bếp.
Có tiếng trả lời: “Ai biết, có lẽ là đang quấn lấy nhau.” Giọng nói đó rất mờ ám, đen tối, chắc chắn là của Tiểu Nhị.
Một người khác lại nói: “Thôi đi, hai người họ dù có tà tâm thì cũng không dám lén lút đâu.” Giọng của Tứ cô nương.
“Này, các cậu, tối qua có nhìn thấy chuyện không nên nhìn không?” Giọng của Lão Đại.
Một giọng nam giới đen tối không kém Tiểu Nhị đáp lại: “Không có. Không có. Sao lại bất lịch sự thế được?”
Một người khác phụ họa: “Phải là họ bất lịch sự nên chúng ta không nên nhìn. Thực ra, chúng tôi vẫn ngủ rất ngoan ngoãn, hiền lành đấy chứ.”
Mặc dù câu chuyện của họ chẳng có đầu có đuôi, tạm thời tôi không hiểu gì cả, nhưng đang mơ mơ màng màng tôi bỗng sực tỉnh khi phát hiện ra rằng…
Nhất, Nhị, Tứ đều đang ở bên ngoài, vậy thì, vậy thì… cái kẻ đang quắp chặt lấy tôi là thần thánh phương nào? Tôi… tôi… tôi không phải đã đυ.ng phải quỷ rồi chứ?
Đừng sợ, đừng sợ, nghe nói đa số ma quỷ chỉ dọa người chứ không ăn thịt người, tôi nén cơn sợ hãi trong lòng, vừa vỗ về bản thân vừa cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình. Bàn tay đó trắng trẻo, mượt mà, ngón tay thon dài, móng tay rất đẹp. Tay của con quỷ này thực sự quá đẹp nhưng có vẻ quen quen.
Tôi hướng mắt theo cánh tay tuyệt đẹp đó nhìn lên trên, đến cánh tay, vai… Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Sau đó, tôi liền nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.
Chung Nguyên đang nhếch mép, cúi đầu nhìn tôi, hai con mắt đen láy của hắn như ẩn giấu một nụ cười thâm hiểm.