Chương 17
Đúng lúc tôi đang gây án, Chung Nguyên bỗng mở mắt, nhìn tôi với vẻ nham hiểm vốn có.
Tôi giật mình, tay run rẩy làm con dấu nọ rơi trúng mu bàn tay của Chung Nguyên. Đợi đến khi tôi định thần lại, hắn đã nhặt con dấu lên từ lúc nào, chăm chú ngắm nghía. Hắn ấn nhẹ đầu ngón tay lên mực đóng dấu, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi. Khoảnh khắc đó, tôi như bị đông cứng… Xong rồi, xong rồi, tôi đã bị phát hiện rồi. Chung Nguyên, anh có muốn đánh muốn gϊếŧ gì thì xin hãy cho tôi ra đi nhẹ nhàng một chút được không…
Chung Nguyên vê vê con dấu, cười tinh quái. Hắn đặt con dấu trước mặt tôi, nói: “Cô còn trẻ con lắm hay sao?”
Tôi cẩn thận lấy lại con dấu, đợi sự trừng phạt của hắn. Ai ngờ, đợi mãi, đợi đến mức khó chịu, hắn vẫn chẳng nói gì, chỉ ngồi giở tiếp cuốn sách đáng ghét đó. Đôi môi đỏ chót kia vẫn lồ lộ trên mặt hắn, chẳng chịu kiêng nể ai.
Tôi thấy rất kỳ lạ. Cho dù hắn có độ lượng và không thèm so đo với tôi đi nữa thì cũng phải nhận ra trên mặt mình có thứ gì đó chứ? Tôi tốt bụng nhắc hắn: “Này, mặt anh…”
“Tôi biết rồi.” Chung Nguyên cúi đầu, bình thản nói: “Nhưng tôi thấy thế này cũng không tồi.”
Tôi không hiểu: “Sau đó thì sao?”
Chung Nguyên: “Sau đó tôi định tạm thời không xóa nó.”
Tôi: “…”
Bây giờ, tôi bắt đầu nghi ngờ tôi và Chung Nguyên không phải là hai người trên cùng một hành tinh. Nếu không, tại sao xảy ra chuyện khó chịu như thế, hắn vẫn làm thinh, không thèm suy nghĩ gì cả? Hơn thế, hắn còn rất tự nhiên và điềm tĩnh nữa chứ. Phải có tinh thần thép và da mặt thật dày mới làm được như vậy.
Nhưng việc gì phải quan tâm đến hắn, dù sao kẻ mất mặt cũng không phải là tôi. = =
Vậy nên Chung Nguyên vẫn nhẩn nha đọc cuốn Tâm lý khi yêu suốt buổi chiều, trong khi trên mặt vẫn còn hình đôi môi đỏ chót.
Buổi tối ăn cơm, tôi bất ngờ nhìn thấy Lục Tử Kiện trong nhà ăn. Trời ơi, Lục Tử Kiện của tôi! Tôi liền bê khay cơm đến ngồi trước mặt Lục Tử Kiện, sống chết cũng không chịu rời đi. Chung Nguyên không còn cách nào, đành ngồi bên cạnh tôi.
Tôi dùng lời lẽ ngọt ngào chào Lục Tử Kiện. Anh cũng mỉm cười thân thiện, sau đó nhìn sang Chung Nguyên. Khi nhìn thấy con dấu xinh đẹp trên má Chung Nguyên, Lục Tử Kiện bỗng nhăn mặt, có vẻ hơi xấu hổ, nhưng cũng có chút khó chịu. Thấy vậy, tôi bỗng thấy không cam tâm, tỏ ra tốt bụng khuyên nhủ: “Lục sư huynh đừng bận tâm đến Chung Nguyên, tên này bị thần kinh rồi.”
Chung Nguyên đúng là tên mặt dày, mặt không biến sắc vừa gắp thức ăn vừa nói: “Cũng chẳng biết kẻ tâm thần nào nhân lúc tớ đang ngủ tấn công tớ.”
Uầy, uầy, uầy, anh ngủ thật sao? Rõ ràng anh giả vờ ngủ để dụ tôi gây án!
Lúc đó, bên cạnh Lục Tử Kiện xuất hiện thêm hai người nữa, chẳng phải ai xa lạ, chính là bọn Lộ Nhân Giáp và Lộ Nhân Ất. Sau khi ngồi xuống, hai người bọn họ lập tức chú ý đến con dấu hình đôi môi đỏ tươi trên má Chung Nguyên. Họ sững sờ một lúc, sau đó Lộ Nhân Giáp bỗng có phản ứng. Anh ta ngắm nghía mặt Chung Nguyên, rồi vừa ăn vừa cười, nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi rùng mình, suýt nữa để rơi đũa, ánh mắt của Lộ Nhân Giáp… là có ý gì?
Lúc này, Lộ Nhân Ất đang cúi đầu chọc vào cái chân gà, lắc đầu than: “Đúng là thanh niên tuổi này, ừm…”
Tôi chỉ biết khóc dở mếu dở giải thích: “Không phải em…”
Chung Nguyên liếc nhìn tôi, mặt không chút biểu cảm: “Cô dám nói là không phải cô sao?”
Tôi: “…”
Chung Nguyên, anh đừng làm rối lên nữa có được không? Anh có biết bọn họ đang nghĩ gì không? Tôi trợn mắt nhìn hắn, không ngừng phân bua: “Hức, không như các anh tưởng tượng đâu ạ…”
Lộ Nhân Ất cố tỏ ra ngây thơ, nhìn Lộ Nhân Giáp, cười nói: “Bọn anh tưởng tượng như thế nào cơ?”
Tôi há hốc miệng nhưng không tài nào thốt nên lời, đành cúi gằm mặt, trong lòng vô cùng ấm ức. Đã thế tôi không thèm nói gì nữa, chỉ ăn thôi.
Hai người đó cũng có vẻ là người biết dừng lại đúng lúc. Họ không nói về chuyện này nữa mà bắt đầu bàn luận sang một chủ đề khác. Tôi vô cùng hứng thú với chủ đề này vì nó có liên quan đến Lục Tử Kiện.
Nghe nói, sinh viên năm nhất và năm hai trong trường có một chuyến đi thực tế vào kỳ nghỉ hè, kết quả của chuyến đi này sẽ được tính vào bảng điểm. Đi thực tế chẳng qua là hoạt động do một nhóm sinh viên tự tổ chức với nhau. Họ sẽ đưa ra một đề tài, sau đó đi thăm dò, khảo sát. Mấy ngày trước, tôi đã thảo luận chuyện này với bọn Nhất, Nhị, Tứ. Chúng tôi đều muốn lập thành một nhóm, đáng tiếc cả bọn chẳng tìm được đề tài nào hay ho. Bây giờ, vấn đề mà Lộ Nhân Giáp và Lộ Nhân Ất đang thảo luận chính là về chuyến đi thực tế này.
Họ nói, Lục Tử Kiện đã lập ra một nhóm. Nhóm này sẽ đi thực tế để khảo sát về tình hình ô nhiễm nguồn nước và phương pháp xử lý hiện trạng này ở một khu sinh thái nào đó. Hai người họ đang phân vân không biết có nên gia nhập nhóm của Lục Tử Kiện hay không. Tôi phấn khích nhìn Lục Tử Kiện, hỏi: “Lục sư huynh, em có thể tham gia được không?”
Lục Tử Kiện chưa kịp trả lời, Chung Nguyên đã xen vào: “Không được, cô phải theo tôi.”
Tôi giận dữ: “Dựa vào cái gì chứ?”
Chung Nguyên: “Tôi lo chuyện ăn uống.”
Tôi: “…”
Được rồi, tôi thừa nhận mình không phải là người có lập trường vững vàng, thần tượng là gì chứ, đó chỉ là phù du, quan trọng là phải no cái bụng trước đã.
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của Chung Nguyên.
Chung Nguyên: “Bạn trong phòng tôi đều khen cô đấy.”
Tôi tò mò hỏi: “Khen tôi cái gì cơ?”
Chung Nguyên: “Bọn họ đều khen cô nhiệt tình, vô cùng nhiệt tình.”
Tôi: “…”
Tôi: “Vậy anh có giải thích cho họ không?”
Chung Nguyên: “Những gì nên nói tôi đều đã nói rồi.”
Tôi: “Vậy anh nói gì thế?”
Chung Nguyên: “Tôi nói bọn họ đừng nghĩ linh tinh.”
Tôi: “…”
Đại ca à, anh nói như vậy, họ sẽ càng hiểu lầm đấy.
Tôi: “Thôi được, việc quan trọng là anh phải giải thích cho Lục Tử Kiện đấy.” Hình tượng đẹp đẽ của tôi không thể đổ vỡ trước mặt Lục Tử Kiện được.
Một lúc sau, Chung Nguyên mới nhắn lại: “Phiền cô đừng nhớ nhung Lục Tử Kiện nữa, có được không?”
Tôi hơi bực: “Tại sao chứ?”
Chung Nguyên: “Tôi không thể đứng giương mắt ếch nhìn huynh đệ của mình rơi vào biển lửa được.”
Tôi: “Đi chết đi!”
Hồi lâu sau, Chung Nguyên lại gửi tin nhắn: “Nếu cô muốn đi thực tế cùng Lục Tử Kiện thì không hẳn là không thể.”
Tôi: “Vậy anh thì sao?” Chẳng phải anh đã nói là sẽ lo chuyện ăn uống của tôi sao…
Chung Nguyên: “Sẽ cùng đi.”
Tôi phấn khích ôm lấy điện thoại, nhìn xem, nhìn xem, tôi đã nói sức hút của Lục Tử Kiện ghê gớm lắm mà, đến cả Chung Nguyên cũng bị anh thu hút…
Chung Nguyên: “Nhưng tôi có một điều kiện.”
Tôi: “Điều kiện gì?”
Chung Nguyên: “Rủ cả Tứ cô nương trong phòng cô nữa.”
Tôi: “Tại sao?”
Chung Nguyên: “Đến lúc đó cô sẽ biết, tạm thời đừng cho cô ấy biết là tôi yêu cầu như vậy.”
Thật kỳ lạ, tên tiểu tử này chấm Tứ cô nương từ lúc nào nhỉ? Tôi bỗng nhớ lại chuyện hắn chăm chú đọc cuốn sách Tâm lý khi yêu. Lẽ nào, lẽ nào?... Nhưng không phải thế chứ? Hắn ta và Tứ cô nương không phải người cùng một hệ hành tinh, huống hồ tuy Tứ cô nương là người can đảm, nhưng quan niệm thẩm mỹ cũng rất bình thường, thế nên không thể thích loài sinh vật không rõ đến từ hành tinh nào như hắn được. Nếu vậy, thì trái tim Chung Nguyên chắc chắn sẽ phải tan nát rồi.
Đương nhiên chuyện này chưa chắc đã xảy ra. Chung Nguyên là loại người thích chọc tức người khác, lại hay hành động kỳ quái, chưa biết chừng hắn lại lao vào như con thiêu thân ấy chứ. Nếu kết cục của hắn bị tôi dễ dàng đoán trúng như vậy mới là chuyện hiếm có.
Mặc dù tôi vô cùng xem thường mánh khóe này của Chung Nguyên, nhưng vẫn có thể tạm thời bán rẻ Tứ cô nương đúng không? Ặc, tôi càng ngày càng vô liêm sỉ rồi…
Song thay cho việc chỉ có tôi và Tứ cô nương đi, thì cả phòng tôi sẽ cùng đi, như vậy sẽ khiến cho cô ấy không nghi ngờ. Tôi háo hức bàn bạc chuyện này với bọn Nhất, Nhị, Tứ. Lão Đại và Tiểu Nhị tỏ ra rất hứng thú. Đặc biệt là Tiểu Nhị, vừa nghe nói đến Lục tiểu công và Chung tiểu thụ đều đi, mắt cô ấy đã sáng rực. Còn Tứ cô nương thì vừa nghe đến Lục Tử Kiện đã kiên quyết không đi.
Kết quả này không giống như tôi đã dự tính. Vậy là tôi và Lão Đại phân làm hai nhóm, lần lượt thuyết phục Tứ cô nương. Ban đầu con nhóc này vừa nghe đã không chịu được, lập tức dùng vũ lực. Tiểu Nhị liền hét toáng lên: “Tứ cô nương, tớ đã giấu con búp bê của cậu đi rồi, nếu cậu không phục tùng bọn tớ, tớ sẽ vặn tay nó để kê chân bàn, tớ nói được là làm được!”
Vậy là Tứ cô nương vừa giơ tay định ra đòn, liền lặng lẽ thu tay lại…
Tôi cười toe toét nhìn Tiểu Nhị, lấy tay cắt cắt ra hiệu.
Tứ cô nương nắm chặt tay thành nắm đấm, giận dữ quát: “Trong vòng ba ngày, nếu cậu không trả lại búp bê cho tớ, đến lúc đó tớ sẽ vặn tay cậu.”
Tiểu Nhị đành cười khúm núm: “Đăng ký đi, xong tớ sẽ trả lại cậu, tớ mà dám không trả lại sao?”
Vậy là tôi hào hứng nhắn tin cho Chung Nguyên: “Đã xong.”