Nếu Em Không Vào Hell Thì Ai Sẽ Vào

Chương 12: Về việc bồi thường

Chương 12

Tôi nghĩ, tôi đã gặp phải nguy hiểm lớn nhất trong đời.

Một chiếc máy ảnh trị giá gần hai vạn nhân dân tệ, vậy mà tôi lại chỉ có thể đứng một chỗ nhìn nó biến mất.

Những người cùng đi đều tỏ ra quan tâm đến chuyện này, nhưng không ai nói gì, nói cho cùng thì đây cũng không phải là số tiền nhỏ. Song trong đội xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng làm ảnh hưởng đến không khí của buổi dã ngoại.

Khi dừng lại để nghỉ ngơi và sắp xếp lại mọi thứ, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt lo ngại.

Khuôn mặt của Chung Nguyên lại rất bình thản. Hắn quàng tay qua vai tôi, rồi nhẹ nhàng gõ tay lên bờ vai tôi, khẽ ngâm nga một bài hát. Tôi thì căng thẳng như đang đứng trước nanh vuốt quỷ dữ, sẵn sàng nhận phán quyết cuối cùng.

Chung Nguyên nói với mọi người: “Đây là chuyện giữa tôi và Mộc Nhĩ, mọi người không cần quan tâm, đúng không Mộc Nhĩ?”

Tôi khóc dở mếu dở, nhếch miệng đáp: “Đúng…”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn tôi với con mắt thương hại.

Đội trưởng là một người hiền hậu, anh hơi lưỡng lự, rồi nói với Chung Nguyên: “Chuyện này tôi là đội trưởng cũng phải có trách nhiệm.”

Chung Nguyên lại vô cùng độ lượng, xua xua tay: “Không cần đâu. Mọi người không cần lo lắng. Tôi còn có thể làm gì với cô ấy đây?” Nói xong, hắn lại cười toe toét nhìn tôi.

Khi nghe được câu nói này, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, khiến tôi thực sự hoang mang, lo lắng. Tôi thật không thể hiểu tên Chung Nguyên này định làm trò quỷ gì đây?

Sau khi trở về từ chuyến dã ngoại, mọi người cùng nhau lao vào nhậu nhẹt điên cuồng vì hưng phấn. Nhưng đó là chuyện của họ, không phải của tôi. Lúc nào tôi cũng nhớ đến chiếc máy ảnh của Chung Nguyên, ăn cũng chẳng thấy ngon.

Chung Nguyên lại ăn rất say sưa, ngon lành. Tất cả các món trên bàn hắn đều nếm qua một lượt. Hắn còn gắp một chiếc đầu cá rất to vào bát tôi, rồi cười một cách xấu xa: “Cô lo gì chứ, dù sao thì cô cũng chẳng có tiền, chỉ có mỗi cái mạng này thôi.”

Tôi bực tức chọc đũa vào cái đầu cá, hắn nói gì thế không biết!

Quan trọng là, dù câu nói đó có không lọt tai, nhưng nó lại là sự thật…

Chúng tôi hội họp đến tận tối khuya mới giải tán. Một đám người ầm ĩ kéo nhau về trường. Chung Nguyên bị Linh Linh chuốc rượu nên đi hơi loạng choạng. Tôi đang nghĩ hay là nhân cơ hội hắn đang nửa tỉnh nửa say này thương lượng chuyện chiếc máy ảnh, có thể hắn sẽ không bắt bẻ tôi.

Thế là tôi nhẹ nhàng, khẽ khàng dìu Chung Nguyên đi xa tầm mắt của mọi người, rồi lén đến một chòi hóng mát vắng vẻ.

Tôi quẳng phịch Chung Nguyên lên ghế, nói thẳng vào vấn đề: “Chung Nguyên, anh định bắt tôi đền anh bao nhiêu?”

Chung Nguyên dựa lên chiếc cột đằng sau, lim dim mắt, ngẩng đầu nhìn tôi. Ánh đèn đường yếu ớt chiếu vào mặt hắn khiến khuôn mặt đó trông hiền lành, ngoan ngoãn như một chú thỏ con. Tôi không kìm nén nổi, thở dài, uống rượu say cũng tốt, khả năng sát thương và sức tấn công của Chung Nguyên giờ đã bị giảm một cách thê thảm.

Tôi nhìn vào khuôn mặt hoàn toàn vô hại đó, rồi lại thở dài, làn da của tên tiểu tử này sao lại đẹp thế, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ và ghen tị. >__