Chương 10
Chung Nguyên nằm trên đất, nói: “Đầu Gỗ, cô nhiệt tình thật đó.”
Tôi đỏ mặt, bò dậy khỏi người hắn. Song giây phút lịch sử này đã bị những kẻ xung quanh nhao nhao chụp lại bằng điện thoại, trong đó đương nhiên bao gồm cả màn đặc tả của các thành viên ban chụp ảnh. Sau đó, bọn họ đưa những tấm hình này lên diễn đàn của trường một cách không thương tiếc, đặt tên là: “Muội muội trọc đầu dũng cảm, Chung Nguyên bị trêu ghẹo đến thê thảm”…
Trời tối rất nhanh, mọi người bắt đầu tụ tập chơi trò
sát nhân.
Ván thứ nhất tôi là thường dân, nhưng không may chết ngay từ vòng đầu tiên. Tôi nghi ngờ chính tên Chung Nguyên đó ra tay hại mình. Cuối cùng, hắn bình thản buông một câu: “Tôi và cô ấy khá thân thuộc, tôi gϊếŧ cô ấy không phải sẽ để lộ tung tích của mình hay sao?” Chỉ bằng câu nói đó, hắn đã giành được sự tin tưởng của mọi người. Cuối cùng hắn trở thành kẻ sát nhân duy nhất còn lại, ngồi rung đùi đắc chí đến hết ván.
Ván thứ hai tôi là thường dân, nhưng Chung Nguyên bị chết ngay vòng đầu tiên, tôi vô cùng vui mừng trước sự đau khổ của hắn. Nhưng khi để lại di ngôn, hắn nhìn quanh một lượt rồi kết luận hung thủ chính là tôi, lại còn nói rất có đầu đuôi, các lý do được liệt ra đều logic. Hắn nói: “Lần trước tôi gϊếŧ cô, lần này chắc chắn cô sẽ báo thù tôi, theo như những gì tôi biết về cô, chuyện này cô có thể làm lắm chứ; thứ hai, rõ ràng tâm lý của cô lúc này không ổn định, đây chính là điểm yếu của đa số các sát thủ; thứ ba, ván trước tôi đã nói một câu: “Vì tôi và cô khá thân thuộc, nên tôi sẽ không gϊếŧ cô”, để gỡ bỏ nghi ngờ, ván này cô cũng có thể dùng phương pháp ấy, đáng tiếc cách này không phải lúc nào cũng phát huy hiệu quả… Vậy nên cô còn có gì để giải thích không?”
Tôi không thể tin được, nhìn hắn chòng chọc, muốn nói nhưng lại không thể thốt ra lời, cuối cùng bất lực nói: “Tôi không phải là sát thủ…”
Kết quả bỏ phiếu khiến tôi khóc dở mếu dở, trong hai mươi người, trừ quan tòa, Chung Nguyên và tôi, mười bảy người còn lại đều nhất loạt bỏ phiếu chọn tôi là sát thủ… Trước đây, khi chơi trò này, dù có là sát thủ thật, tôi cũng chưa từng được bỏ nhiều phiếu đến thế…
Tôi ấm ức ngồi sang một bên, nhìn những kẻ khác chơi, không cam tâm nói: “Nhìn rõ chưa, tôi không phải là sát thủ.”
Chung Nguyên đáp: “Tôi biết.”
Tôi giận dữ: “Nhưng tại sao anh lại nói chắc chắn như đinh đóng cột tôi là sát thủ?”
Chung Nguyên nghiêng đầu nhìn tôi, cười tít mắt nói: “Tôi chết thì phải có người an táng chứ?”
Tôi: “…”
Tôi kìm nén cơn giận dữ trong lòng, nói tiếp: “Nhưng như vậy mọi người sẽ cho rằng khả năng phán đoán của anh không tốt, sau này sẽ không ai tin anh nữa.”
Chung Nguyên: “Như vậy mọi người mới càng muốn chơi với tôi.”
Ván thứ ba, tôi vẫn là thường dân. Tôi nghiêng người nhìn trộm bài của Chung Nguyên, nhưng trời tối quá, tôi nhìn không rõ. Chung Nguyên lại vô cùng hào phóng, đưa qua đưa lại bài của hắn trước mặt tôi. Sau đó, tôi nhận ra, Chung Nguyên cũng là thường dân. Vậy nên, tôi yên tâm để cho hắn nhìn bài của mình, sau đó cảnh cáo hắn không được vu cáo tôi.
Chung Nguyên liếc qua một vòng, không thèm quan tâm, nói: “Không cần lo lắng đến chuyện vu cáo, tôi đoán cô sẽ chết ngay từ vòng đầu.”
?
Chung Nguyên lim dim mắt nhìn Linh Linh đang ngồi trước mặt chúng tôi, giọng nói lúc trầm lúc bổng, thần bí như thầy tướng số: “Có nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Linh Linh không? Đầu Gỗ, cô chết chắc rồi.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của Chung Nguyên, dưới ánh đèn yếu ớt, có thể thấy mắt Linh Linh đang trợn trừng trừng. Lúc đó, tôi bỗng cảm thấy sống lưng lành lạnh.
Quả nhiên, không ngoài những dự đoán của Chung Nguyên, tôi đã chết ngay từ vòng đầu tiên. Sau đó, tôi chỉ định Linh Linh, nhưng đáng tiếc không ai tin. Tiếp đó, đến lượt Chung Nguyên lên tiếng. Hắn đã phát huy tối đa sở trường lừa bịp người khác của mình. Chung Nguyên nói mình là cảnh sát gì gì đó, nói hắn đã phát hiện ra Linh Linh là sát thủ, v.v…
Vậy nên khi bỏ phiếu, Linh Linh bị mọi người tặng cho số phiếu cao nhất.
Sau đó, vì màn biểu diễn của Chung Nguyên quá giống thật nên đến vòng hai, hắn bị sát thủ cuối cùng cho là cảnh sát, nên bị trừ khử.
Tôi túm áo Chung Nguyên, không hiểu hỏi: “Anh làm như vậy ngang với tự sát.”
Chung Nguyên chỉ nhếch mép cười đáp: “Tôi đã báo thù cho cô, cô không cảm ơn tôi sao?”
Tôi lau mồ hôi, khi anh làm sát thủ sát hại tôi, sao không nói là giúp tôi báo thù đi?
Sau đó, tôi chơi thêm vài ván nữa. Việc làm xấu xa nhất mà Chung Nguyên làm trong trò chơi này là, rõ ràng hắn là sát thủ mà lại đóng giả cảnh sát, rồi làm trò ngu dân để gϊếŧ viên cảnh sát cuối cùng. Đến khi trò chơi kết thúc, mọi người đều phải đấm ngực, giậm chân than rằng: Chung Nguyên thật quá nguy hiểm…
Hơn mười giờ đêm, trò chơi kết thúc, mọi người chuẩn bị đi ngủ.
Tôi bám theo Chung Nguyên đi vào trong trại, lóng ngóng trải tấm thảm chống ẩm, rồi mở túi ngủ. Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi ở cùng một đứa con trai trong một nơi chật chội như thế này, hơn thế lại còn qua đêm nữa chứ. Chẳng cần nghĩ cũng biết tôi thấy khó chịu thế nào.
Chung Nguyên lại bình thản chui vào trong túi ngủ, cởϊ áσ khoác rồi xách đai quần.
Tôi lưỡng lự nói: “Này… học trưởng Chung, anh có thể… haizz… tự trọng một chút không?”
Chung Nguyên thắt lại đai chiếc quần thể thao, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi cười: “Cô nói cái gì cơ?”
Tôi nhăn nhó, không nói được lời nào. Ông trời ơi, thực ra tôi rất trong sáng mà…
Lúc đó, Chung Nguyên bỗng dưng gọi: “Đầu Gỗ.”
“Gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc đó, trông hắn rất nghiêm túc, thực sự tôi không thể hiểu…
Chung Nguyên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt hắn càng lúc càng nghiêm túc: “Nhìn sau lưng cô.”
Tôi bị bộ dạng của hắn làm cho phát sợ, run rẩy quay lại nhìn.
Dưới ánh đèn pin yếu ớt, một vật trong suốt trốn ở một góc trại. Chiếc ba lô đã che mất vật đó, chỉ có một đoạn đuôi nhỏ lộ ra ngoài. Song chỉ cần đoạn đuôi ấy thôi cũng khiến tôi nhảy tưng tưng, đó chính là một… con rắn!
Tôi kêu lên một tiếng, sợ hãi lùi ra sau, vừa lùi vừa kêu la om sòm: “Rắn! Rắn!”
Không gian trong trại rất hẹp, tôi không cẩn thận đã va vào Chung Nguyên. Nhưng lúc đó tôi không nghĩ được nhiều, nỗi sợ hãi đã bao trùm lấy tâm trí tôi. Tôi chỉ còn biết ôm chầm lấy hắn, toàn thân run rẩy.
Chung Nguyên lại không hề sợ hãi. Hắn vỗ vỗ lưng tôi, đắc chí cười sung sướиɠ: “Cô không cần phải sợ.”
Chó thì không cần phải sợ, nhưng là rắn, là rắn đó!
Lúc này, mọi người ở những trại xung quanh nghe được tiếng động từ trại của chúng tôi, lũ lượt chạy đến hỏi han, hung hăng nhất vẫn là Linh Linh. Chị ta kéo phăng tấm cửa trại, thò đầu vào nhìn ngó. Sau đó, khuôn mặt xinh đẹp như hoa bỗng tối sầm.
Linh Linh thở dài, rụt đầu, kéo cửa trại lại. Tiếp đến, tôi nghe thấy chị ta nói với những người đang vây quanh: “Không sao cả, hai người họ trêu đùa nhau thôi.”
“Trêu đùa”, hai từ đó bỗng lọt vào tai tôi. Tôi lấy hết sức đẩy Chung Nguyên ra, không dám nhìn hắn nhưng vẫn không đủ dũng khí để trở về chỗ của mình vì ở đó có rắn…
Tôi vẫn nấn ná ở chỗ của hắn, sao cho mình cách con rắn đó càng xa càng tốt.
Chung Nguyên lại không hề hoang mang, sợ sãi. Hắn tiến về phía con rắn, túm lấy đuôi, dũng cảm xách nó lên.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy Chung Nguyên như một vị thần hạ thế, anh dũng vô song…
Sau đó, Chung Nguyên quăng quăng con rắn, cười toe toét tiến về phía tôi…
Tôi ra sức lắc đầu, sợ hãi nói: “Anh… anh… anh đừng qua đây, anh…”
Chung Nguyên lắc lắc con rắn trong tay hắn, cười nói: “Cô không nhìn ra sao? Là giả đó.”
Tôi nhìn chăm chú, phát hiện ra con rắn đó không hề nhúc nhích, vì Chung Nguyên đang lắc qua lắc lại nên trông nó có vẻ như đang cựa quậy mà thôi. Cái đầu đang căng như dây đàn của tôi cũng trở nên nhẹ nhõm đôi chút.
Chung Nguyên xách con rắn đến trước mắt tôi, nói: “Tặng cô đấy?”
Tôi cẩn thận quan sát con rắn đó, thì ra đó là những khúc gỗ được nối lại. Trên mặt gỗ vẽ rất nhiều vẩy giống như vẩy rắn, nếu nhìn liếc qua thì trông chẳng khác gì rắn thật. Tôi khϊếp sợ nhìn con rắn gỗ, lửa giận ngùn ngụt bốc lên đầu. Tôi giật lấy nó, quăng sang một bên, giận đùng đùng quát: “Chung Nguyên! Trò đùa này thú vị lắm hả?” Tôi nói nhưng không thèm nhìn hắn, bò qua chỗ của mình, cởi phăng áo khoác rồi chui vào trong túi ngủ, quay lưng lại phía hắn.
Sau một hồi im lặng, bỗng có tiếng sột soạt vang lên. Tôi thấy Chung Nguyên đang nhích đến sau lưng mình, nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi, nói: “Tôi không ngờ cô lại sợ như thế.”
Tôi nhắm nghiền mắt, không thèm đoái hoài.
Chung Nguyên: “Cô… giận thật đấy à?”
Tôi vẫn không thèm quan tâm.
Chung Nguyên: “Được rồi, tôi xin lỗi, được chưa?”
Cuối cùng, tôi vẫn không thèm để ý… Xin lỗi thì có ích gì, tôi đã bị hắn làm tổn thương, không thể tha thứ!
Chung Nguyên: “Đầu Gỗ, cô rộng lượng một chút đi, vừa rồi cô bất lịch sự với tôi, tôi có nói gì đâu.”
Tôi bực bội, quay đầu lại nhìn hắn giận dữ: “Ai bất lịch sự với anh chứ! Anh mới là đồ bất lịch sự!”
Chung Nguyên cúi đầu, mắt long lanh nhìn tôi, nói: “Được rồi, cô không bất lịch sự, cô chỉ nhiệt tình thái quá mà thôi.”
Tôi trợn mắt nhìn hắn, đồ khốn, cái không đáng nói thì
lại nói!
Lúc này, Chung Nguyên nói tiếp: “Thôi thôi, cô đừng giận nữa. Cô cứ giận thế này, tôi cũng không vui, nếu không vui thì tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.”
Tôi hơi rùng mình, đây chính xác là đang uy hϊếp mà. Nhưng tôi đã tức giận đến nước này, nếu lại nhẫn nhịn hắn nữa thì thật mất mặt. Nghĩ đến đây, tôi nhất quyết nhắm mắt lại, không thèm để tâm đến hắn. Kệ đi, hắn thích làm gì thì làm, dù sao tôi cũng đã quen bị hắn bắt nạt rồi.
Chung Nguyên thấy tôi không phản ứng gì liền nói: “Đầu Gỗ, máy ảnh cô cứ cầm đi, tùy ý sử dụng.”
Bàn tay nắm lấy túi ngủ của tôi hơi run lên… Thật, thật sao?
Chung Nguyên: “Nếu cô không đồng ý thì thôi vậy.”
Tôi quay người lại, mở to mắt nhìn hắn, phấn khích nói: “Tôi đồng ý!”
Chung Nguyên nhìn tôi, nhếch miệng, trong đáy mắt hắn ẩn chứa một nụ cười dịu dàng như hương sen tháng Bảy, nhè nhẹ thấm vào lòng người.