Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 65: Tại sao muốn nói xin lỗi

Editor: Trang Lyn

"Không phải anh luôn hỏi em tại sao lại ra ngoài làm việc sao? Không phải anh luôn thắc mắc đường đường là một phu nhân tổng giám đốc như em, tại sao lại làm loại công việc đó sao? Bây giờ em sẽ nói cho anh biết, chính là vì chiếc đồng hồ đeo tay này, bởi vì chiếc đồng hồ này cả thế giới chỉ có một chiếc, em cảm thấy anh đáng giá dùng món đồ độc nhất đó. Tất nhiên, đồ tốt giá cả cũng không bình thường, nhưng mà, em không có bao nhiêu tiền, chiếc đồng hồ này là em trả theo kỳ."

"Anh tặng em rất nhiều đồ, mỗi một món đều rất quý giá, rất đắt tiền. Bởi vì anh có tiền, cho nên anh có thể không chút do dự mà mua, tặng cho em, hoặc tặng cho người khác.

Nhưng mà, em không giống, em không có tiền, em chỉ có thể trả tiền theo kỳ. Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng mà em muốn dùng tiền của mình để mua, bởi vì em cảm thấy dùng tiền của anh mua đồ cho anh thì không phải là tặng."

Hôm nay là ngày thanh toán khoản tiền cuối cùng, lấy được chiếc đồng hồ này... Nếu anh không muốn... Cũng được thôi."

Toàn bộ quá trình nói chuyện, giọng Tiêu Tiệp rất bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy lại lộ ra cảm xúc thật của cô.

Hóa ra, chiếc đồng hồ anh giấu trong phòng sách chính là điểm yếu của anh, cô thật ngốc, hóa ra trái tim anh sớm đã có chủ. Cô còn ngu ngốc mong chờ tình yêu của anh, giao toàn bộ trái tim cho anh, nhưng đổi lấy lại là bị chà đạp như thế.

Nhưng lại sao còn đến trêu chọc cô chứ? Chẳng lẽ không biết, lừa gạt tình cảm của người khác là ghê tởm nhất sao?

Bước đi của cô không ổn định, đầu hơi choáng váng, bịch, cô ném chiếc đồng hồ đeo tay quý giá kia vào trong thùng rác. Cứ như thế đi, chúng ta... Cứ như thế đi.

Toàn thân giống như bị người ta rút hết toàn bộ sức lực, người cô hơi nghiêng về phía trước, cổ tay lại bị người nắm chặt...

Trong mắt, từ tràn đầy tức giận và phẫn nộ điên cuồng lộ ra sự bối rối, anh chỉ có thể nắm chặt tay cô.

Nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp nhưng lúc này lại luống cuống đến nỗi sợ hãi kia, bây giờ mới cảm thấy áy náy? Anh không cảm thấy quá muộn sao?

Tiêu Tiệp mệt mỏi cười nói: "Tịch Thiếu,

còn sổ sách gì chưa tính toán rõ ràng sao? Hoặc là vừa rồi cái tát kia không hạ xuống, nên không giải trừ được nỗi hận trong lòng anh, bây giờ muốn bổ sung lại cái tát kia?

Dứt lời, cô nghênh đón, nhắm mắt lại, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì. Cô mở mắt ra, Tịch Âu Minh rũ mắt xuống, cho nên cô không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, nhưng bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô lại đang run rẩy. Mà hướng mắt anh nhìn, lại là cái thùng rác nơi cô vừa ném chiếc đồng hồ.

"À, hóa ra vứt ở đó làm bẩn mắt Tịch Thiếu. Anh yên tâm, tôi sẽ quay lại cầm chiếc đồng hồ dư thừa này, rồi vứt đi thật xa, mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Tịch Thiếu, như thế đã đủ chưa?"

Anh vẫn không buông tay cô ra, chỉ căng thẳng nhìn chằm chằm vào mắt cô, lúc này, trong mắt cô đầy vẻ thất vọng. Nhưng vẫn mỉm cười, nụ cười kia làm anh đau nhói.

Vẻ mặt Tịch Âu Minh vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng đã sớm hối hận vô cùng.

Một câu kia, em cảm thấy anh đáng giá có món đồ tốt nhất thế giới.

Một câu kia, em muốn dùng tiền của mình mua cho anh, dùng tiền của anh mua đồ cho anh thì không gọi là tặng.

Một câu kia, em không có tiền, cho nên em chỉ có thể trả tiền theo kỳ.

Một câu kia, nếu như anh không muốn, vậy thì thôi.

Mỗi một câu đều giống như kiếm đâm sâu vào trong lòng anh, như lời cô nói, anh rất có tiền. Anh mua đồ cho rất nhiều người, cũng tặng nhiều thứ cho người khác.

Dĩ nhiên, người khác cũng mua cho anh tặng cho anh rất nhiều đồ quý giá.

Nhưng mà, lại không có món quà nào như món quà này, dụng tâm như thế, đơn thuần như thế dùng sự thành tâm của mình mua quà cho anh. Cho dù là cha mẹ cũng chưa từng như thế, hằng năm sinh nhật anh, bọn họ tặng đều là món đồ quý giá, nhưng cũng đều là bảo thư ký làm thay.

Ngay cả chiếc đồng hồ cũ anh cất trong phòng sách, tiêu cũng là tiền của anh.

Bởi vì thân phận anh, cho nên mỗi người xung quanh anh đều có mục đích, bề ngoài là bạn thân, nhưng sau lưng lại tàn nhẫn đâm anh một đao. Nhưng mà người trước mặt, rõ ràng là vợ anh, nhưng lại có thể suy nghĩ dùng đôi tay của mình kiếm tiền mua quà cho anh.

Không có tiền, thì tình nguyện ra ngoài làm việc cho người khác, tình nguyện vào Túy Hồng Trần, chính là vì mua quà cho anh.

Còn anh thì sao? Anh lại cho cô cái gì?

Lúc biết cô đi làm ở Túy Hồng Trần, anh giận dữ, thậm chsi còn cho rằng cô là một người phụ nữ an phận. Lúc thấy món quà cô vất vả mua được, thì anh lại nhẫn tâm ném đi. Thậm chí, còn muốn tát cô.

Trong nháy mắt tất cả sự giận dữ hóa thành sợ hãi và ân hận, anh kéo cô đnag muốn rời đi, bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy cô.

"Xin lỗi!"

Giống như nghe thấy một câu chuyện cười, Tiêu Tiệp đẩy anh ra, cười lạnh nói: "Tại sao muốn nói xin lỗi? Anh làm sai ở đâu? Anh không sai, là tôi sai. Là tôi không có tự trọng nên mới mua món đồ đó, còn tặng nó cho anh. Nhưng không ngờ, làm bẩn mắt Tịch Thiếu. Chạm vào ranh giới cuối cùng của Tịch Thiếu, chọc giận Tịch Thiếu, vì vậy ngài muốn thưởng tôi một cái tát, nhưng mà, không phải cái tát này còn chưa hạ xuống sao? Cho nên, ngài sai ở đâu chứ?"

Nhìn vẻ mặt cô càng ngày càng lạnh nhạt, mỗi câu mỗi chữ đều đầy vẻ giễu cợt, trái tim Tịch Âu Minh bị bóp chặt, anh bước anh về phía trước, cầm chiếc đồng hồ kia lên nhưng lại phát hiện trên chiếc đồng hồ mới tinh đã có vài vết trầy xước.

Thậm chí bàn tay anh còn run rẩy dữ dội hơn, nhưng anh vẫn nắm chặt chiếc đồng hồ kia trong tay, là anh phụ ý tốt của cô.

Anh đi đến bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt cô, giọng khàn khàn nói: "Là anh không tốt, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng nói chuyện với anh như vậy, được không?"

Anh không thể tiếp tục chịu đựng những lời nói quyết tuyệt của cô, cho tới nay, tất cả mọi chuyện anh đều có thể hoàn toàn nắm trong tay, nhưng mà, duy nhất chỉ có chuyện của cô, anh một lần lại một lần không thể làm theo ý mình.

Có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã định trước kết quả rồi, dù lúc đầu vì mục đích nào mà cưới cô. Nhưng bây giờ, anh không thể làm ra bất kỳ việc gì bất lợi đối với cô. Dự tính ban đầu là gì đã sớm không còn quan trọng, mục đích lúc trước cưới cô đã sớm bị tình yêu thay thế.

Từ lúc trái tim bắt đầu chìm đắm, anh đã biết, cho dù cô đã từng làm gì, anh đều có thể không so đo, cho dù vứt bỏ lời hứa mình đã từng hứa.

Tất cả suy nghĩ đều hóa thành một ý niệm: Anh không thể mất cô!

Anh ôm cô, tưởng rằng cô sẽ giãy giụa, nhưng mà cô lại không. Giống như một đứa trẻ con không có linh hồn, mặc cho anh ôm. Cô mệt mỏi dựa vào ngực anh, không có khí lực.

Không muốn so đo chuyện chiếc đồng hồ, không muốn thăm dò trong lòng anh đến tột cùng chứa người nào. Từ lúc mới bắt đầu, cô đã không thể đi làm trong lòng anh, lúc trước cái anh gọi là quan tâm, cũng chỉ là do sự bá đạo trong lòng anh quấy phá mà thôi. Là thiếu gia có tiền, ai mà anh có tên biếи ŧɦái trong lòng, đồ của mình, cho dù có vứt đi cũng không cho người khác. Giống bọn trẻ con tranh giành đồ chơi vậy, ngây thơ, nhưng cũng kiêu ngạo.

Chỉ có cô, ngốc nghếch làm mất trái tim mình.