Từ Gia tựa vào trong ngực anh hồi tưởng lại kiếp trước, trong lòng áy náy giống như một vết thương mưng mủ, càng ngày càng nhiễm trùng.
"..... Anh có hạnh phúc không?"
Khi cô hỏi ra một câu hỏi khó hiểu như vậy, Cung Hy Nguyên không hiểu được ý tứ của cô, chỉ hời hợt đắm chìm trong khoảnh khắc hiện tại.
Anh gật gật đầu, thành khẩn lại chân thành tha thiết, nhìn khuôn mặt cô, trong mắt anh có những vì sao.
"Đương nhiên là hạnh phúc rồi, anh hạnh phúc nhất là khi ở bên em!"
Thực sự là một tiêu chuẩn tốt của ngốc bạch ngọt a.
Từ Gia ở trong lòng cảm khái, thừa dịp anh khom người cẩn thận đặt cô vào bồn tắm, cô ngẩng đầu hôn lên má anh một cái.
"Phải. Có thể ở bên anh như thế này là hạnh phúc nhất."
Biệt thự Từ Gia mua được xây dựng độc lập, nó là sự tồn tại tách biệt nhất trong toàn bộ biệt thự. Bởi vì căn biệt thự lớn bọn họ đang ở thực chất chỉ là một phần nhỏ của căn biệt thự có diện tích xây dựng gần bốn mươi nghìn mét vuông.
Cô thích thanh tịnh, không muốn cuộc sống riêng tư của mình bị những người xa lạ không liên quan quấy rầy, vì vậy cô liền dứt khoát mua căn biệt thự lớn nhất để cách ly với sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài, nhưng vì cô không cần không gian rộng lớn chút nào, cô đã chọn một trong số biệt thự nhỏ phù hợp nhất được sử dụng làm biệt thự sinh hoạt để sinh hoạt hàng ngày.
Khu biệt thự là khu nhà giàu nổi tiếng trên thế giới, hệ thống an ninh nghiêm ngặt đến mức có thể nói là không bình thường để hình dung. Tay săn ảnh dù có vắt óc tìm mưu kế đến đâu cũng không thể lại gần dò xét bát quái, giống như Cung Hy Nguyên, một ngôi sao hạng hai, không có trên bảng phú hào nổi danh, nếu bị người ngoài biết được anh ở căn biệt thự tấc đất tấc vàng tôn quý nhất, tự nhiên sẽ gây ra một trận náo động đủ làm tê liệt toàn mạng.
Không khó để tưởng tượng cơn bão máu trong đó.
Bất quá, anh đã ở đây gần ba tháng, ngoại trừ những người thân và bạn bè của Từ Gia đã được thông báo, không ai phát hiện ra sự tồn tại của anh cùng mối quan hệ đặc biệt của hai người họ.
Đương nhiên, công ty của anh cũng không biết. Việc nam nghệ sĩ hàng đầu dưới trướng kết hôn thực sự chỉ có bên phía quản lý cấp trên nghe thấy, nhưng những thông tin cơ bản nhất như đối tượng là ai, anh nhất quyết giữ kín miệng không chịu tiết lộ dù chỉ một chữ, gia đình, địa chỉ nhà của mình cũng không nói.
Đây là kỳ nghỉ đầu tiên của anh kể từ khi chính thức ra mắt, khoảng thời gian hạnh phúc luôn luôn rất ngắn ngủi, vốn không có nhiều thanh thản nhưng bởi vì có người yêu bầu bạn nên tốc độ trôi qua tăng gấp đôi.
Công ty lại đưa anh công việc mới, cho dù anh muốn bám lấy cô cũng không thể làm gì.
Bởi vì anh ta giấu địa chỉ nhà nên trợ lý không có cách nào tự mình đến gặp anh, đành phải đến công ty báo trước.
Đón xe không tiện, còn có khả năng bị lộ tin tức, hơn nữa bản thân anh còn là sát thủ thi cử liên tục trượt, trước đây anh thuê tài xế đặc biệt đưa anh đến công ty hoặc đưa anh về nhà.
Từ Gia đối với phương diện này rất áy náy với anh. Thân là bạn lữ thân thiết nhất, cô lại không quan tâm đến công việc của anh, rõ ràng có rất nhiều cơ hội để hỗ trợ anh, nhưng toàn bộ đều bị sự thờ ơ của cô mà phớt lờ.
Cô ngâm mình trong hơi nước dày đặc, thân thể được bao quanh bởi một vũng nước nóng. Chất lỏng ấm áp lưu thoán lên gợn sóng, chảy thành vòng tròn trên những mỡ đông ngọc cơ của cô. Da không xương trắng như tuyết mới tinh, trên người có vết màu đỏ lốm đốm, đầu ngón tay như búp măng nhọn chạm nhẹ vào mặt nước, lướt qua, minh châu rơi xuống thủy quang ngân hà, gột rửa huyên náo.
Cung Hy Nguyên quỳ một chân trên mặt đất, khuỷu tay chống lên thành bồn tắm, đầu gối lên cánh tay của cô, tò mò nhìn cô nghịch nước.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Từ Gia bị anh nhìn chằm chằm không được tự nhiên, cố ý hất nước lên mặt anh.
Người đàn ông bị trêu chọc theo bản năng nhắm mắt tránh né, nhưng hai tay lại không ngừng nắm lấy cổ tay gầy guộc của cô, kéo cô về phía mình. Bồn tắm trơn, khi bị kéo bất ngờ, cô ngã về phía anh.
Sau đó, anh duỗi hai tay của mình ôm cô vào ngực.
"Em bắt nạt anh......"
“Cái này gọi là bắt nạt sao?” Từ Gia mềm mại dựa vào trên vai anh, mái tóc ướt sũng uốn lượn dán vào hai gò má trắng nõn, giống như một con thủy quái xinh đẹp vừa mới sinh ra.
Khát vọng và sự thuần khiết.
Cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tay Cung Hy Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve, ngọn tóc ướt sũng cùng tấm lưng nhẵn nhụi, khe rãnh nơi xương sống nối liền với eo, có một loạt vết đỏ khó nhịn in ở trên.
Giống như cánh hoa mận đỏ rải rác trên tuyết chưa từng có người chạm vào và cành cây sẫm màu ngâm trong nước.
Quyến rũ lại thuần khiết, một cỗ ý cảnh đẹp.
Nhưng cái đẹp không phải ý cảnh mà là người yêu của anh.
Cơ thể cô mềm như vậy, trần trụi và ấm áp, cô ỷ lại bám vào cơ thể anh, giống như sợi đằng trắng mỏng manh, gọn gàng, dùng cả trái tim quấn lấy thể xác, tinh thần và linh hồn anh.
Hơi nghiêng đầu, chóp mũi cọ cọ vào mái tóc mềm mại của cô, không khí nóng bỏng khuếch tán mùi hương hoa hồng và xạ hương lần lượt xâm nhập vào khoang mũi của anh, uyển chuyển quyến rũ, có thể gọi là mê hoặc lòng người.
“Từ Gia, Từ Gia...” Anh thật sự rất ít khi gọi tên cô, hai chữ này vừa ra khỏi miệng, nhịp tim vốn đã không ổn định của anh đột nhiên tăng nhanh, như thể trong l*иg ngực có một người nhỏ bé đang khua chiêng gõ trống, phanh phanh phanh sắp bật ra khỏi cơ thể.
"Ân?” Bị gọi, Từ Gia quay đầu đáp lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh.
Cẩn thận nín thở, không khí dường như đình chỉ lưu động. Bầu không khí đông cứng trong giây lát, nhưng ngay sau đó lại trở nên cháy bỏng.
Anh rất thích hôn cô a.
Từ Gia ngây người chớp chớp mắt, cô bị khuôn mặt tuấn tú phóng đại kia làm cho có chút mất cảnh giác, hai tay buông lỏng khỏi tư thế ôm, nhẹ đặt lên vai anh, nhắm mắt lại tùy ý để anh hôn sâu hơn.
Sau đó chướng ngại vô tận, nhục thể kề nhau, nước tràn bờ. Một vạc ôn hương xuân thủy mang theo sức nặng của hai cơ thể quấn lấy nhau.
Ngâm tắm không thể làm dịu đi cảm giác tê cứng đến tận xương, buổi sáng khi tỉnh dậy, thân thể Từ Gia giống như một con rối bị vặn chặt ốc vít đến cực điểm, động tác của cô chậm chạp và kẹt cứng, tay nhấc không cao, chân nhấc không nổi.
Cô từ chối thừa nhận rằng có một tín đồ cho việc phải làm việc ngoại tuyến.
Cả cơ thể và ý chí của cô đều không muốn tự mình đứng dậy, nhưng hiện thực tế giống giơ roi ngựa lên, quất cô chạy về phía trước.
Ngay cả khi trở thành bà chủ, cô cũng không thể có một cơ thể tự do a.
Cô ở trong lòng ai thán một tiếng, ngồi dậy vươn vai một cái.
Chiếc chăn mền bên cạnh phát ra âm thanh sột soạt, một cái đầu bông xù màu nâu lạnh ló ra từ dưới tấm chăn mỏng màu tím.