Tâm Đầu Hảo

Chương 46: Chật vật

Edit: reallllchicken

Beta: Rêu

Lạc Thời mở cửa phòng, đèn trần màu vàng phát ra ánh sáng ấm áp trong phòng khách, Lạc Mi Mi không đợi ở đây.

Cửa phòng ngủ cô ấy mở rộng, tiếng nói chuyện như có như không từ trong vọng ra.

Cô nhìn vào trong rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt chạy vào bếp, rót ly nước uống.

Nhân tiện cầm viên thuốc hạ sốt đặt trên bàn, uống với nước.

Đại khái qua hai phút, cô giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, vừa vặn chỉ đúng mười giờ.

Lạc Mi Mi từ trong phòng ngủ đi ra, trên người chỉ mặc mỗi áo ngủ lụa màu đỏ, cô ấy cười tủm tỉm ngồi cạnh cô, vươn tay tóm cái điều khiển từ xa trên sô pha bấm kênh tổng hợp.

Một lát sau, cô ấy vòng hai chân lên sô pha, vẻ mặt hớn hở nói: "Thời bảo bối, nói cho em chuyện vui nè."

Lạc Thời buông ly nước, xoay người nhìn cô ấy.

Lạc Mi Mi nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô, nói: "Anh trai em nói chờ vòng ba FONUR diễn ra ảnh sẽ đến thành phố L xem em thi đấu."

Từ ngày cô biết chuyện của Lạc Mi Mi và Lạc Thịnh, đối với việc Lạc Thịnh đến thành phố L cũng không khó hiểu mấy, nhưng lúc này lại không thể giả vờ không biết, cũng may là diễn xuất của cô còn được, cô lập tức mở to hai mắt, vui sướиɠ nhìn Lạc Mi Mi nói: "Thật vậy chăng?"

"Thật."

"Thật tốt quá, hai tháng rồi chưa nhìn thấy anh trai." Trong lòng không hề dao động.

Lạc Mi Mi cũng cười, hai giây sau biến thành vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn cô, Lạc Thời bị cô ấy dọa đến nhảy dựng, nghĩ đến có thể cô ấy đã phát hiện ra manh mối gì rồi, vì cô ấy không những thu lại ý cười mà ánh mắt còn nhìn cô cẩn thận từng li từng tí.

Chờ cô nói chuyện.

Qua một phút, dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của Lạc Thời, cô ấy mới từ bi chậm rãi nói: "Nói chuyện hôm nay ở nhà hàng lẩu cho chị nghe đi?"

Lạc Thời nghe vậy tâm thả lỏng xuống, lúc trước cô không phải cố ý gạt cô ấy, chỉ là sợ cô ấy lo lắng, nhưng bây giờ đến nước này cũng không thể giấu diếm được nữa, nên nói chuyện váy thi đấu bị phá hư không thiếu một chữ cho cô ấy nghe.

Lạc Mi Mi nghe xong thì phản ứng giống như trong suy nghĩ của cô, tính tình Lạc Mi Mi không hề dịu dàng, nghe Lạc Thời nói xong, trực giác người giở trò quỷ chính là Tưởng Tiểu Ảnh, tính tình kia tức khắc bộc lộ, bực bội đi tới đi lui trong phòng khách, đoán chừng nếu không phải đang buổi tối, Lạc Mi Mi có thể sẽ chạy vào khách sạn của Tưởng Tiểu Ảnh hung hăng đánh cô ta một chút.

Thế nhưng chỉ là Lạc Thời đơn thuần đoán mà thôi.

Mặc dù thí sinh tham gia cuộc thi này chỉ có Tưởng Tiểu Ảnh quen biết cô.

Kết quả là sự việc chưa thành, suy đoán của các cô tất nhiên không được chứng thực.

Lạc Thời thật vất vả mới khuyên ngăn được Lạc Mi Mi, cô ấy ngồi yên lặng trên sô pha một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy nói: "Chị phải gọi cho Lạc Thịnh."

Lạc Thời đáp "A?"

Sao đột nhiên lại muốn gọi điện thoại cho anh cô?

Lạc Mi Mi híp mắt nói: "Thời điểm anh trai em đến, Tần Nhiễm khẳng định kề cận anh ấy giống như thuốc cao bôi trên da chó, khi đó em đang chuẩn bị cho vòng ba, một Tưởng Tiểu Ảnh chưa đủ, còn thêm một Tần Nhiễm tính kế sâu xa, vậy em sẽ không thi đấu được, hai người bọn họ hợp sức có thể cản trở chết em."

Lạc Thời tiếp tục kinh ngạc nhìn cô, trong lòng run rẩy.

Chị Mi Mi nói như vậy...có khoa trương quá không?

"Tần Nhiễm không giống như là người đáng ghét mà?"

Lạc Mi Mi sờ trán cô nói: "Em xem em quá lương thiện rồi, con nhóc Tần Nhiễm kia lợi hại hơn cả em đó, bằng không em cho rằng sao nhanh như vậy đã thành vị hôn thê của tên Lạc Thịnh."

Chị Mi Mi nói giống như rất có đạo lý.

Lạc Mi Mi thấy bộ dáng cau mày của cô, cũng lười phổ cập cho cô biết con nhóc Tần Nhiễm có bao nhiêu đáng ghét, trực tiếp đứng dậy đi về phòng ngủ liên tục gọi điện thoại cho Lạc Thịnh.

Lạc Thời ngồi ở phòng khách mở nhỏ âm lượng TV lại, ôm đầu gối tựa thân mình vào sô pha suy nghĩ chuyện xảy ra.

Tần Nhiễm thích Lạc Thịnh, nhanh chóng đã trở thành vị hôn thê của Lạc Thịnh, nhưng anh ấy giống như không thích Tần Nhiễm.

Lạc Thịnh thích Lạc Mi Mi nhưng ngại luân lý gia đình, chỉ có thể lén lút chứ không thể phơi bày mọi chuyện ra bên ngoài.

Tưởng Tiểu Ảnh có vẻ như rất có cảm tình với Chu Trạch Đình, nhưng anh là người tính tình lãnh đạm, cô ta chỉ có thể bị cự tuyệt.

Còn có cô cũng thích Chu Trạch Đình, kết cục cũng giống như Tưởng Tiểu Ảnh sao?

Chuyện này rối như tơ vò, Tần Nhiễm, Lạc Thịnh, Tưởng Tiểu Ảnh, Lạc Mi Mi, còn có cô, quan hệ của bọn họ rắc rối phức tạp, lại cố tình dây dưa không rõ với tình yêu.

Muốn làm chút thay đổi nhưng rồi lại không có cách nào.

Lạc Thời suy nghĩ đến nỗi đầu óc bắt đầu quay cuồng, cô dứt khoát tắt TV trở lại phòng ngủ đi ngủ.

Buổi sáng hôm sau, bởi vì trước khi đi ngủ cô nghĩ về nhiều thứ, nên cả tối hôm qua cô đều gặp ác mộng, lúc cô thức dậy, quầng thâm ở mắt có thể so cao thấp với quốc bảo gấu trúc đáng yêu.

Lạc Mi Mi luộc trứng gà chườm nóng cho cô, lên xe cô nhìn dòng xe cộ thật dài, tựa vào ghế phụ mơ màng sắp ngủ.

Trứng gà dùng để chườm nóng cũng không biết để ở góc nào trong xe.

Chờ đến đoàn phim, Lạc Thời và Lạc Mi Mi tách ra, cô bị chuyên viên trang điểm kéo đi.

Ngày hôm qua cuộc thi FONUR phát sóng trực tiếp, ở trên mạng được tuyên truyền ồn ào huyên náo, mọi người trong đoàn phim cho dù quen hay không quen cũng chúc mừng cô đã chiến thắng.

Dù sao đối với bọn họ mà nói, từ lúc Lạc Thời vào đoàn phim đến giờ, đạo diễn chưa từng cho cô sắc mặt xấu, trong lòng mọi người đều hiểu nhưng không nói ra, cô có gia thế cho nên một câu chúc mừng không tính là khen tặng cũng không có hại gì.

Lạc Thời khiếm tốn nhận lấy tất cả với lòng biết ơn, vào bữa trưa cô đặt cơm trưa tại một nhà hàng nổi tiếng cực kỳ ngon, coi như là mời khách.

Buổi trưa ăn rất vui vẻ, nhưng buổi chiều cô không được vui vẻ như vậy, bởi vì bộ phim đã chỉnh lại khúc cao trào ở cuối.

Cô diễn cảnh khóc rất lâu.

Lạc Mi Mi từng khen cô là người trời sinh ra để ăn chén cơm diễn viên, đánh giá rất cao với cô.

Tuy rằng kỹ thuật diễn Lạc Thời không kém, nhưng diễn cảnh khóc xem như là một chướng ngại trên con đường diễn viên của cô.

Cô khóc không được, cũng không phải khóc không được, chỉ là nước mắt có thể chảy ra nhưng cảm xúc không để đúng chỗ, hai người luôn không thể ăn ý hợp tác.

Cô đã diễn cảnh khóc này hơn mười lần, đạo diễn cũng không làm khó cô, ngồi xổm một bên hút thuốc.

Giọng nói của Lạc Thời đều đã khàn, cảnh diễn vẫn chưa qua.

Lạc Mi Mi ở một bên nhìn đôi mắt hồng hồng giống thỏ con của Lạc Thời, che miệng nín cười. Lạc Thời cũng ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt hồng, bộ dáng đáng thương.

Lạc Mi Mi nhịn một hồi, thật sự nhịn không được nữa bật cười hai tiếng, còn một tấc muốn tiến thêm một thước, từ trong tay nhân viên công tác lấy điện thoại Lạc Thời, mở Wechat quay lại cho cô một đoạn video ngắn.

Trong khi quay video, Lạc Mi Mi nhân tiện nói: "Thời bảo bối đáng yêu lương thiện của chúng ta bị làm khó dễ."

Cô ấy chỉ quay vài giây, sau đó tải lên vòng tròn bạn bè.

Lạc Thời còn đắm chìm trong bầu không khí không khóc được, đôi mắt hồng hồng ngồi xổm trên mặt đất, cô nhìn thấy Lạc Mi Mi ôm điện thoại mình mân mê, muốn mở miệng hỏi cô ấy đang làm gì? Chỉ là vừa mới mở miệng cổ họng khô khóc, âm thanh phát ra khàn khàn ồm ồm.

Lạc Mi Mi thấy thế lập tức buông điện thoại rót cho cô ly nước.

Sau khi uống nước xong, nước ấm thấm vào cổ họng, cô mới hỏi: "Vừa rồi chị làm gì vậy?"

"Chị cập nhật vòng bạn bè của em, nếu không cập nhật, bạn bè ở thành phố C còn tưởng em bị mất tích đó." Lạc Mi Mi đặt điện thoại vào trong lòng cô.

Tiếp đó tìm cho cô ghế dựa, để cho ngồi xuống rồi hỏi: "Hôm nay có thể quay tiếp được không?"

Lạc Thời cầm ly nước và uống, ngón tay liên tục lướt trên màn hình xem những bình luận của bạn bè, cô không nâng đầu nói: "Có thể, em sẽ điều chỉnh lại trạng thái, hôm nay quay cho xong cảnh này để ngày mai không cần quay nữa."

Nếu quay lại thêm lần nữa, cô sợ cổ họng của mình thật sự không chịu nổi.

Lạc Mi Mi xoa tóc cô, Lạc Thời vội buông điện thoại ngăn cản bàn tay cô ấy, tránh cho cô ấy làm hỏng kiểu tóc của cô, nhà tạo mẫu sẽ làm tóc lại cho cô, Lạc Mi Mi thấy cô như vậy, muốn trêu chọc cô vì sợ cô hãm trong cảm xúc rầu rĩ không thoát ra được.

Tâm tình Lạc Thời thật sự tốt hơn, cười cúi đầu trốn Lạc Mi Mi, chỉ là một cái cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở trên màn hình điện thoại, sau đó hơi ngăn cản tay Lạc Mi Mi, trên Wechat hiển thị có bình luận mới, avatar màu xám.

Thời điểm cô phản ứng lại đây là avatar của Chu Trạch Đình, tay cô bị thất thế, bị Lạc Mi Mi không cẩn thận biến thành ổ gà.

Lạc Mi Mi "Phụt" bật cười.

Lạc Thời còn đang mơ màng, nghe thấy tiếng cười của cô ấy, rời mắt khỏi điện thoại, giương mắt xinh đẹp trừng cô ấy một cái, cầm lấy điện thoại bỏ chạy.

Lạc Mi Mi nghĩ cô đi tìm nhà tạo mẫu nên cũng mặc kệ cô.

Nhà tạo mẫu đoàn phim sửa sang lại tóc cho Lạc Thời, cô ngồi trên ghế ôm điện thoại.

Một bên người phụ trách đưa cho cô chiếc khăn bao lấy trứng gà nóng, để cô đắp tiêu sưng.

Cô nhận láy, tầm mắt vẫn luôn đặt trên điện thoại, khi cô cầm trứng gà đắp lên hai mắt của mình, suýt chút thì làm bỏng mí mắt.

Nhà tạo mẫu cười ra tiếng, Lạc Thời cũng ngượng ngùng cười cười.

Không phải cô thất thần, mà do Chu Trạch Đình gửi tin nhắn làm cô nhất thời chưa kịp phản ứng.

Chu Trạch Đình nói: "Đang ở gần chỗ em làm việc, có cần thuốc tiêu sưng không?"

Kỳ thật ở bình luận, có rất nhiều bạn bè nói muốn đưa thuốc tiêu sưng, cô biết phần lớn đều là trêu chọc. Cô cũng biết Chu Trạch Đình không trêu chọc cô như vậy, cho nên anh sẽ thật sự đưa thuốc cho cô.

Nếu như cô nói cần.

Suy nghĩ ở chỗ giao diện khung chat, ngón tay trên bàn phím nhấn vài cái nói: "Không cần đâu, cảm ơn anh Trạch Đình."

Thật ra cô rất muốn gặp, nhưng cô nhớ đến đêm qua Chu Trạch Đình ở trong bóng đêm hỏi cô, cô còn chưa trả lời.

Cô thích anh nhiều năm như vậy, câu hỏi kia quá rõ ràng.

Cho nên cô sợ nếu cô nói thật, anh sẽ tàn nhẫn cự tuyệt cô lần nữa.

Nói cô nhát gan, không dũng cảm cũng được, cô thật sự sợ từ miệng anh sẽ thốt ra những lời cô không chịu được.

Gửi tin nhắn xong, người phụ trách thúc giục cô.

Lạc Thời nhanh chóng buông điện thoại, một bên chuẩn bị cảm xúc, đạo diễn hy vọng cô một lần là qua, ở bên cạnh giảng giải tình cảm dao động trong lòng nhân vật.

Cô banh khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lắng nghe, lúc cô bước vào cảnh quay, cảm xúc trên mặt không sai biệt lắm, đạo diễn hô bắt đầu.

Cảnh quay này rất quan trọng, phải quay lại nhiều lần, bởi vậy khi bắt đầu quay, mọi người vây quanh xem và đạo diễn nhất trí nín thở tập trung nhìn chằm chằm màn hình.

Ba phút sau, ban đầu Lạc Thời chỉ cúi đầu trầm mặc khóc thút thít, sau đó khóc nức nở càng lúc càng lớn, tới cuối cùng dần biến thành gào khóc, biểu cảm tự nhiên, tình cảm mãnh liệt rất đúng chỗ, đạo diễn cười hô "Qua", cảnh diễn này rốt cuộc cũng kết thúc.

Bên cạnh có người tiến lên đưa khăn giấy, Lạc Thời duỗi tay theo bản năng nhận lấy, chỉ là không lau nước mắt trên mặt, cô thật sự nhập vai vào nhận vật này, giờ phản ứng còn chậm chạp.

Qua hai phút, cô duy trì động tác ngồi xổm ngẩng đầu lên, cô cảm giác được bên cạnh có rất nhiều người vây quanh, biết bọn họ lo lắng cho mình, cô ngẩng đầu khẽ cười với mọi người, rõ ràng khóe mắt còn nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn và hai má đều đỏ lên, nhưng nụ cười rất ấm áp.

Nhân viên quay phim của đoàn sợ sệt quay lại màn này rồi đưa cho đạo diễn nhìn, đạo diễn bảo anh ta chỉnh sửa tỉ mỉ rồi trực tiếp đăng lên official weibo. Sau đó mới xoay người nghi ngờ hỏi trợ lý phía sau: "Người tôi vừa mới thấy là cổ đông của Hoàn Tinh Chu Trạch Đình phải không?"

Trợ lý kia nghiêm túc gật đầu, "Tôi cũng thấy được, ngài không có hoa mắt."

- -

Bên này, Lạc Thời ngẩng đầu cười với mọi người xung quanh, ánh mắt hơi đổi khi nhìn thấy Chu Trạch Đình đứng cách đó không xa.

Cô kinh ngạc đột nhiên đứng lên, lúc đóng phim cô vẫn luôn ngồi xổm, cẳng chân tê cứng không đứng vững, "A" một tiếng rồi ngã xuống.

Cái này còn chật vật hơn ngồi trên mặt đất lúc nãy.

Cô không còn mặt mũi để ngẩng đầu lên lần nữa, tuy rằng cúi đầu nhưng dư quang vẫn nhìn thấy anh.

Anh không động đậy, một tay cắm trong túi quần tây, đứng ở nơi đó giống như gió mát trăng sáng, nhưng trăng là trăng khuya, khí chất lạnh lẽo.

Ánh mắt anh hướng về cô gái "chật vật" ngồi dưới đất, lộ ra nửa khuôn mặt đỏ bừng, có chút không giống với cô gái vừa nãy có nụ cười quan tâm làm ấm lòng người kia.

Một lát sau, Chu Trạch Đình bỗng nhiên nhấc chân đi về bên đó.

Lời edit: Anh đã bắt đầu biết quan tâm chị nhà rồi:))))))