CHƯƠNG 1377
Đan Long Hưng bị dọa muốn đái ra quần rồi.
Weiss này là một kẻ tàn độc, ra tay không nhẹ không nặng, có quỷ mới biết liệu anh ta có lỡ tay gϊếŧ mình không.
Weiss lạnh lùng nhìn Đan Long Hưng, hằn học nói: “Nếu cậu còn dám nói loại lời mất tinh thần như này, tôi tuyệt đối sẽ lấy mạng của cậu! Nhớ lấy, không có lần sau.”
Đan Long Hưng nuốt nước bọt, bị dọa toát mồ hôi lạnh.
“Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, tôi biết rồi, cũng không dám có lần sau.”
Weiss lại nhìn anh ta mấy giây mới thu con dao gọt hoa quả lại, động tác dứt khoát, cực kỳ thuần thục.
Đan Long Hưng sờ cổ của mình, cũng đã cứa rách da, nếu còn tiến thêm vài cm thì cái mạng của anh ta không còn rồi.
Có câu làm bạn với vua như làm bạn với hổ, theo Đan Long Hưng thấy, ở bên cạnh Weiss không khác gì ở bên cạnh con hổ, không chú ý thì sẽ mất cái mạng nhỏ.
Anh ta sợ hãi hỏi: “Cái đó, tổng giám đốc, chúng ta phải đối phó Giang Nghĩa như nào? Có kế hoạch tiếp theo không?”
Công ty của bọn họ bây giờ không còn, tiền cũng hết rồi, lấy cái gì đấu với Giang Nghĩa?
Weiss nheo mắt lại, hờ hững nói: “Ba ngày sau, Giang Nghĩa sẽ bắt tay với các công ty trang sức của cả thành phố tổ chức một cuộc livestream cắt đá lớn, lúc đó, tôi muốn khiến anh ta chết không chỗ chôn thây!”
“Tôi ngã ở đâu, anh ta cũng buộc phải ngã ở đó!”
“Tôi phải dùng đạo của người để trị lại người, Giang Nghĩa, anh đợi chết đi.”
Hai người rời khỏi bệnh viện, ngồi lên một chiếc xe sang màu xám.
Đan Long Hưng hỏi: “Tổng giám đốc, chúng ta bây giờ đi đâu?”
Weiss thấp giọng nói: “Nhà kho.”
Nhà kho?
Tuy công ty đã thế chấp cho ngân hàng, nhưng lô hàng lúc đầu bỏ tiền mua kia vẫn giữ lại.
Lúc đầu tổ chức livestream cắt đá, còn lại một lượng lớn đá chưa cắt hết, đều để ở trong nhà kho, không cần thắc mắc, số đá đó đều là rác.
Số rác này căn bản không ai nhìn trúng, ngân hàng cũng không cần, nhà mua cũng không ngốc, tất cả đều không mua lại, cho nên tạm thời chất ở trong kho.
Đan Long Hưng không hiểu, hỏi: “Tổng giám đốc, lô hàng đó không phải đều là rác sao? Anh quên chúng ta bị lô hàng đó chơi chết như nào sao? Quay lại kiếm vận xui làm gì?”
Weiss hừ lạnh một tiếng: “Tên khốn Giang Nghĩa đó dùng một lô hàng rác rưởi tới chơi khăm tôi. Anh ta có thể dùng lô hàng rác rưởi này chơi khăm tôi, tôi tại sao không thể dùng để chơi khăm anh ta?”
Chơi khăm anh ta?
Chơi khăm thế nào?
Với năng lực của Giang Nghĩa, tuyệt đối không thể mua lại lô hàng này, sao có thể chơi khăm được Giang Nghĩa?