Chiến Thần Tu La

Chương 1131

CHƯƠNG 1131

Viên Triệu Hào lạnh lùng nói: “Viên Triệu Hào tôi từ trước đến này nói một làn một, nói chỗ ông không có đồ tốt, thì là không có đồ tốt.”

Ông chủ vừa nghe thấy, kinh ngạc hỏi: “Ông là hỏa nhãn kim tinh của Star Jewelry-Viên Triệu Hào?”

“Đúng vậy.”

Viên Triệu Hào vênh mặt lên, rất thích nghe những lời khen ngợi như thế này.

Đặc biệt là được khen ngợi ở trước mặt Kỳ Chấn, khiến trong lòng ông ta càng thoải mái.

Ông chủ cười nói: “Giám đốc Viên ánh mắt rất tốt, tôi không dám lừa ông, quả thật, những thứ bày bán ở đây đều không có hàng tốt. Nhưng, trong phòng tôi có một viên đá thô cực phẩm, nếu như ông muốn, bây giờ tôi có thể lấy ra cho ông xem.”

“Ồ? Vậy thì lấy ra đi.”

“Vui lòng chờ một lúc.”

Không đến hai phút, ông chủ từ trong phòng bê ra một chiếc hộp màu đỏ sẫm, cẩn thận đặt lên bàn, nhìn xung quanh, vô cùng thận trọng mở ra.

Bên trong là một hòn đá thô to bằng củ cải nước, bề mặt có chút xám, nhưng dưới lớp màu xám lại xuất hiện màu xanh lục phỉ thúy.

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa độ thuần khiết của ngọc thạch bên trong viên đá rất cao, từ trong ra ngoài đều muốn tràn ra.

Điều đáng đáng khen ngợi hơn là, độ to nhỏ của hòn đá này cũng vô cùng hiếm thấy, to hơn rất nhiều những hòn đá thông thường.

Một viên đá to như vậy, độ tinh khiết lại cao như vậy, nếu như đưa ra để bán, chắc chắn có thể bán với giá trên trời!

Viên Triệu Hào vừa nhìn đã thích đến mức không muốn buông tay.

Nói thật, ông ta ở phố đá bao nhiêu năm rồi, cũng chưa từng nhìn thấy loại hàng nào cực phẩm như thế này.

“Tuyệt, tuyệt!”

Viên Triệu Hào đang muốn nhìn thêm mấy lần, ông chủ lại đóng chiếc hộp lại, không cho xem nữa.

“Này, ông chủ, để tôi nhìn thêm đi.”

Ông chủ cười haha nói: “Giám đốc Viên, tôi lấy ra bảo vật trấn tiệm, chính là muốn nói cho ông biết, chỗ tôi không phải không có đồ tốt, xem qua là được rồi, không cần xem nhiều.”

Ông ta vừa nói vừa chuẩn bị cất đồ đi.

Viên Triệu Hào vội vàng ngăn lại.

“Ông chủ, ông ra giá đi, tôi muốn viên đá thô này!”

Ông chủ xua tay: “Không bán, bao nhiêu tiền cũng không bán, đây là bảo vật trấn tiệm của tôi, không dùng để bán.”

Viên Triệu Hào thật sự quýnh lên, một thứ tốt như vậy, không nhìn thấy thì thôi đi, nhìn thấy rồi sao có thể không có được chứ?

Ông ta giơ một ngón tay lên.

“3 tỷ, 3 tỷ tôi muốn nó!”