Dị lực kinh người!
Sức mạnh của Giang Nghĩa đã vượt qua mức của người bình thường, thử hỏi, ai có thể dùng tay bóp nát tay người khác?
Sức mạnh này, nghe rợn cả người.
Những gã cấp dưới khác lập tức dừng lại, vẻ mặt ai nấy cũng hoảng hốt nhìn Giang Nghĩa, không dám tiến thêm bước nào.
Thủy Quân Tín dậm chân.
"Mấy người ngẩn ra làm gì?"
"Muốn chết sao?"
Bất đắc dĩ, mấy tên cấp dưới tiếp tục ra đòn tấn công Giang Nghĩa.
Rất nhiều cú đấm đánh tới, một người không đánh lại Giang Nghĩa, vậy hai người, bốn người, tám người hẳn là được đi?
Trên thực tế, không được.
Giang Nghĩa như chiếc lá lắc lư trong gió, cú đấm của những võ sĩ nhanh hơn nữa, cũng không có cách nào động tới Giang Nghĩa.
Thậm chí, bọn họ chỉ cần hơi không chú ý, cú đấm của Giang Nghĩa liền đánh tới.
Đùng!!!
Một tiếng động lớn, cằm của một người trong đó trực tiếp bị đánh gảy, máu chảy ra từ miệng, cả người quỳ trên đất, hai tay ôm lấy cằm, ngay cả nói chuyện cũng không nói được.
Đùng đùng!!!
Hai tiếng động lớn liên tiếp, lại có hai gã cấp dưới ngã xuống.
Lúc này đây, cánh tay một người bị trật khớp, một người khác trốn nhanh không có chết, nhưng một bên tai lại điếc do xung chấn từ cú đánh của Giang Nghĩa!
Uy lực, kinh người.
Nhìn thấy sức mạnh quỷ dị khó lường như thế và thân ảnh, mấy cấp dưới cũng biết, người này không phải là người dễ bắt nạt, tiếp tục đánh tiếp chỉ sợ bọn họ cũng mất mạng.
Vì thế, một người trong đó nhằm về phía Tân Uẩn, muốn dùng cách bắt cóc Tân Uẩn ép Giang Nghĩa đi vào khuôn khổ.
Trên thực tế, anh ta suy nghĩ nhiều rồi.
Cách làm như vậy chỉ khiến anh ta chết nhanh hơn.
Trước khi tên đó tới bên cạnh Tân Uẩn, Giang Nghĩa xoay người một cái đá vào bụng anh ta, tức thì, người đó như bóng cao su bay ra ngoài, đập thẳng vào tường, dữ dội tới mức để lại một vết lõm trên tường!
Người nọ không chết cũng tàn phế.
Quá lợi hại, năng lực chiến đấu Giang Nghĩa bày ra quả là phải dùng 2 chữ “biếи ŧɦái” để hình dung, người như vậy, thật sự vẫn là nhân loại sao?
Cuối cùng, Giang Nghĩa nhìn về phía Thủy Quân Tín.
Cách làm hôm nay của anh ta, đã châm ngòi toàn bộ lửa giận của Giang Nghĩa, không trả một cái giá lớn là không thể nào.
Giang Nghĩa đi từng bước từng bước về phía anh ta.
Thủy Quân Tín sợ tới mức liên tục lui về phía sau, ở mảnh đất Nam Thành này, lần đầu tiên anh ta chật vật như thế.
Phải biết rằng, võ sĩ anh ta bồi dưỡng ra, mỗi người đều là cao thủ lấy một địch mười, nhưng cao thủ như vậy, cũng không phải là đối thủ của Giang Nghĩa.
Chênh lệch thực lực quá lớn.
Đã không có võ sĩ bảo hộ, Thủy Quân Tín còn có thể làm sao bây giờ?
Thấy Giang Nghĩa muốn đi lại đây, lúc Thủy Quân Tín nghĩ sẽ chết, tất cả phú hào trong phòng đều đứng dậy, một đám đứng trước mặt Thủy Quân Tín.
Bọn họ, phải bảo vệ tên khốn xấu xa này.
"Cậu Giang, dừng tay đi.
" Một phú hào nói.
Bước chân Giang Nghĩa dừng lại, lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Cậu Giang, tôi biết cậu rất giận, là đàn ông gặp phải chuyện như thế này đều sẽ tức giận.
"
"Nhưng có giận hơn nữa, cũng phải giữ lại lí trí.
Thân phận của Thủy Quân Tín, cậu không phải không biết, cậu ta chính là Thiếu chủ nhân của Thủy Vân Thiên, ở trong Nam Thành, một người trên vạn người, cậu không đắc tội nổi!"
"Hơn nữa, người phụ nữ của cậu cũng không bị thương gì, cậu cũng khiến cấp đưới của Thủy Quân Tín bị thương, cơn tức cũng nên biến mất rồi.
"
"Cho nên, nghe chúng tôi khuyên một câu, bỏ đi.
"
Quên đi?
Ha ha.
Thử nghĩ một chút, nếu Giang Nghĩa không có thân thủ tốt như vậy, vậy kết cục bây giờ của anh sẽ là gì?u0004u0004u0004u0004.