Khi ba người Đinh Trung đang đắc ý, khi Đinh Thu Huyền tức giận không thôi, tiếng bước chân rõ ràng vang lên.
Sau đó, người đàn ông khiến Đinh Trung thống hận nhất đã xuất hiện.
Giang Nghĩa!
Anh đứng ở bên cạnh Đinh Thu Huyền, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh mãi mãi không thay đổi đó, anh nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo run rẩy của Đinh Thu Huyền.
“Chào buổi sáng ông cụ.
”.
Truyện Đông Phương
Đinh Trung hừ lạnh một tiếng: “Hơn 10 giờ rồi, không còn sáng nữa.
”
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười, nói ra một câu khiến tất cả mọi người ù ù ạc ạc.
“Ông cụ, cảm ơn ông đã tốn sức vì chuyện của em trai tôi, vậy mà chuẩn bị hai mảnh đất cho khu quy hoạch nghĩa trang.
”
Hai mảnh?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rất là không hiểu.
Đinh Phong Thành cười chế giễu: “Giang Nghĩa, cậu nói linh tinh cái gì?”
“Không phải sao?” Giang Nghĩa cố tỏ ra nghi hoặc, nói: “Tiểu khu Đế Hào sắp cải tạo thành khu quy hoạch nghĩa trang thì không nói nữa, còn đặt biệt chừa ra một mảnh đất, đây không phải là hai mảnh đất hay sao?
Đinh Trung cười ha ha.
“Giang Nghĩa, đầu óc của cậu bị chập à?”
“Đó là hai mảnh đất sao?”
“Đó là dùng đất ở đằng sau đổi tiểu khu Đế Hào, hiểu không?”
Giang Nghĩa nhíu mày: “Nhưng trên bản đề xuất dự án không phải viết như vậy sao, khi chủ hộ của tiểu khu Đế Hào ký tên, đều là đồng ý dùng mảnh đất đó cải tạo thành khu quy hoạch nghĩa trang.
Ông tùy ý thay đổi nội dung trong bản đề xuất dự án, không làm theo kế hoạch, người ta sẽ bằng lòng sao?”
Ha ha.
Điểm này, Đinh Trung đương nhiên sớm đã nghĩ tới.
Trong tình huống bình thường, trên bản đề xuất viết như nào thì phải làm như thế, không thể đợi người ta ký tên thì mình lại tùy tiện thay đổi được.
Nhưng lần này không giống.
Lần này là muốn cải tạo nhà tổ của người ta thành nghĩa trang.
Bây giờ thay đổi kế hoạch, hủy bỏ kế hoạch xây dựng nghĩa trang, cải tạo thành công viên phong cảnh tuyệt đẹp.
Đây là chuyện tốt có lợi cho chủ hộ.
Chuyện tốt, tại sao không đồng ý?
Đâu có ai bằng lòng cải tạo nhà tổ của mình thành nghĩa trang chứ? Trừ phi đầu óc của đám người đó bị chập giống như Giang Nghĩa.
Đinh Trung lạnh nhạt nói: “Chuyện này không cần cậu nhọc lòng.
”
Giang Nghĩa nhún vai: “Tùy ông, tôi và Thu Huyền còn có việc, đi trước một bước.
”
Anh kéo Đinh Thu Huyền muốn rời đi: “Ồ, đúng rồi, chúng tôi sẽ quay về chuẩn bị phương án tổng thể của dự án cải tạo tiểu khu Đế Hào thành khu quy hoạch nghĩa trang, ông cụ ông nếu cần thì tới tìm chúng tôi bất cứ lúc nào.
”
Đinh Trung cười ha hả, nhìn Giang Nghĩa giống như nhìn kẻ ngốc.
“Cậu không nghe hiểu sao?”
“Tôi sẽ không cải tạo tiểu khu Đế Hào thành như những gì cậu muốn đâu!”
“Cậu nên chết tâm sớm đi.
”
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười: “Lời nói không thể nói quá chắc, ông cụ, tôi có loại dự cảm, phương án cải tạo công viên của ông sẽ không được thông qua đâu.
”
Nói xong, anh dẫn Đinh Thu Huyền rời đi.
Đinh Trung cười ha ha: “Đồ ngu xi, đầu óc bị chập mạch mới nói ra lời nói ngu ngốc như vậy.
”
Ông ta ngồi xuống, nhìn Đinh Phong Thành: “Chuyện tiếp theo hết sức quan trọng, Phong Thành, cháu lập tức vạch ra một bản thảo, phải dùng từ ngữ hợp lý, động lòng người nhất khiến các chủ hộ của tiểu khu Đế Hào đồng ý kế hoạch thay đổi dự án của chúng ta.
”
Tuy Đinh Trung cảm thấy các chủ hộ chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận một chút tóm lại không sai.
“Vâng ông nội, cháu đi làm ngay đây.
”
Đinh Phong Thành đứng dậy đi chuẩn bị bản thảo.
Đinh Trung khá hài lòng mà cầm ly trà nhấp một miệng, cười ha ha nhìn Đinh Hoàng Liễu: “Cùng là cháu gái, Hoàng Liễu, cháu luôn khiến ông nội yên lòng, không giống Thu Huyền, cứ chọc giận ông suốt.
”u0002u0002.