Chương 358
“A, được ạ, cháu sẽ gọi ngay cho chú.”
Bíp bíp…
Bíp bíp bíp…
Điện thoại được nhận.
Đinh Trung giật lấy điện thoại mắng to: “Nhị Tiến, Giang Nghĩa nhà anh bị sao thế hả?”
Đinh Nhị Tiến cố ý giả bộ hồ đồ: “Làm sao vậy? Giang Nghĩa tốt lắm mà.”
“Tốt lắm? Ha hả, cậu ta càng ngày càng kiêu ngạo! anh có biết bây giờ nó còn dám để ông đây đến mời nó ‘xuống núi’ không !!!”
Đinh Nhị Tiến ngáp một cái: “Thật sao? Còn có chuyện như vậy? Nhưng mà có câu thế này? Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu? Gọi ngài đến thì ngài đến một chuyến đi.”
Đinh Trung hoàn toàn chết lặng.
Đây là thái độ con trai nói chuyện với cha mình à?
“Đinh Nhị Tiến, anh muốn tạo phản hả?!”
“Ha ha, con còn có chuyện phải làm, cúp máy đây.”
Lạch cạch.
Đinh Nhị Tiến vốn không thèm để ý đến Đinh Trung, vì vậy tiện tay cúp luôn điện thoại, không chừa tí mặt mũi nào.
Nhiều năm như thế, từ lúc Đinh Trung làm chủ gia đình thì chưa gặp chuyện thế này bao giờ.
“Làm phản rồi làm phản mà.”
“Đứa nào đứa nấy đều phản nghịch!”
“Giang Nghĩa, Đinh Nhị Tiến, tốt lắm, chờ đó cho ông đây !!!”
Định Trung tức giận đến mức đập điện thoại di động xuống đất, giậm chân thật mạnh hai ba cái, khiến Đinh Phong Thành bên cạnh đau lòng không thôi, đây là điện thoại di động anh ta mới mua đó!
Đương nhiên, ông cụ tức giận, Đinh Phong Thành cũng không dám nói lời nào.
Rốt cuộc thì anh ta mới là người gây ra vụ lùm xùm này.
Đinh Trung lạnh lùng nói: “Không phải chỉ là lái xe sao? Ta còn không tin. Ngoại trừ Giang Nghĩa, những người khác đều không làm được?”
Đinh Phong Thành lại lắc đầu, trong lòng nói: Ai cũng có thể lái xe, nhưng Giang Nghĩa là người duy nhất có thể lái nhanh hơn tay lái chuyên nghiệp.
Đinh Trung quay lại ghế ngồi: “Đi, thông báo cho toàn công ty hỏi xem ai có khả năng đánh bại Rắn Hổ Mang? Chỉ cần làm được, không chỉ được phí mời 30 tỷ, mà ông già này cũng thêm vào 30 tỷ. ”
Qua lại một lượt thì thành 60 tỷ rồi!
Với phần thưởng hậu hĩnh thì tất nhiên sẽ có kẻ sĩ.
Đinh Trung tức giận, ông ta không tin tà.
Hai mươi phút sau, Đinh Phong Thành bước lại, thấy chết không sờn nói: “Ông nội, không có dũng sĩ nào nguyện ý cả .”
Tất nhiên rồi.
Người ta là tay đua chuyên nghiệp, đâu phải chuyện đùa, ngài nói đánh bại là có thể đánh bại được sao?
Ngay cả một tài xế lái xe mười mấy hai mươi năm cũng không dám đứng ra đâu.
Đinh Trung bất lực.
Chương 359:
Tây Môn Tuấn không phải kẻ ngu, từ khung cảnh như này đương nhiên có thể đoán ra một ít, anh ta nuốt nước bọt, dò hỏi: “Giang Nghĩa, xem ra anh không chỉ là người sở hữu khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, giải trì Ức Châu, cũng không chỉ có một đám thủ hạ đáng tin cậy, anh còn có một tầng thân phận sâu hơn.
”
Giang Nghĩa hờ hững nhìn anh ta: “Anh, có thể đoán một chút, thân phận thật sự của tôi rốt cuộc là gì?”
Tây Môn Tuấn xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn phong cảnh bên ngoài, anh ta nhận ra, nơi này là nơi chỉ có cơ quan lãnh đạo mới có tư cách đặt văn phòng, cho dù là gia đình tài phiệt như Tôn Vĩnh Trinh cũng không có tư cách ở tòa nhà này.
Vậy nên!
“Tôi đoán, anh nhất định có chức vụ cao trong bộ máy chính quyền của thành phố Giang Nam.
”
Giang Nghĩa gật đầu: “Không sai.
”
Tây Môn Tuấn cười khổ một tiếng: “Vậy thì chẳng trách từ trước tới nay người mà tôi cài vào trong hội đồng thành phố đều sẽ bị anh hóa giải hết, hóa ra anh có ‘vị trí’ trong hội đồng thành phố.
Chỉ là không biết anh ở vị trí nào?”
“Cục công thương? Cục thủy lợi? Hay là cục xây dựng? Hoặc, anh là trong cục công an?”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Đều không phải.
”
“Ổ? Vậy anh là?”
“Cho anh một gợi ý, tôi được điều tới đây mới chỉ vài tháng.
Ở trong ấn tượng của anh, lãnh đạo của hội đồng thành phố được điều tới vào mấy tháng trước, có ai?”
“Mấy tháng trước sao?”
Tây Môn Tuấn suy nghĩ, mấy tháng gần đây lãnh đạo được điều tới không nhiều, hơn nữa anh ta đều biết, không có một ai phù hợp với Giang Nghĩa cả.
Đúng rồi, ngược lại có một ngày, từ sau khi điều tới đây, Tây Môn Tuấn chưa từng có cơ hội gặp mặt.
Đến bây giờ anh ta ngay cả vẻ ngoài của đối phương cũng không biết.
Nhưng, không thể, Giang Nghĩa tuyệt đối không thể là vị nhân vật lớn đó.
“Vị đại nhân đó là quay về từ biên giới phía tây! ”
Nói được một nửa, Tây Môn Tuấn sững người rồi biên giới phía tây? Giang Nghĩa không phải cũng quay về từ biên giới phía tây hay sao?
Nói ra thì, Tây Môn Tuấn cuối cùng cũng không biết chức vụ ở biên giới phía tây của Giang Nghĩa là gì.
Từ đầu tới cuối, anh ta đều cho rằng Giang Nghĩa chỉ là một tiểu binh, nhiều nhất là một tiểu đội trưởng, bởi vì nếu là lãnh đạo lớn quay về, không thể không có một chút phô trương nào được.
Nhưng tình hình thực tế thật sự giống như anh ta nghĩ sao?
Tây Môn Tuấn có hơi sợ hãi.
“Giang Nghĩa, anh, anh chắc không phải là! ”
Anh ta không dám cũng không muốn tin sự thật này.
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười: “Xem ra, anh đã đoán được tôi là ai rồi.
”
Tây Môn Tuấn hít sâu một hơi: “Anh là người tổng phụ trách của khu Giang Nam vừa mới chuyển đến không lâu sao?”
Cả không gian yên tĩnh.
Giang Nghĩa không nói một câu.
Không nói, tương đương mặc nhận.
“Ha ha, ha ha ha ha!”
Tây Môn Tuấn đột nhiên cười điên dại: “Người tổng phụ trách? Anh vậy mà là người tổng phụ trách sao?!”
“Nực cười, chúng tôi đấu với anh lâu như vậy, thế mà ngay cả thân phận thật sự của anh cũng không biết.
”
Anh ta cúi đầu: “Người mà chúng tôi hại chết, vậy mà là em trai ruột của người tổng phụ trách.
Doanh nghiệp Thiên Đỉnh, Tôn Vĩnh Trinh, xong rồi, bọn họ đều xong đời rồi, căn bản không có khả năng thắng.
”
Lấy thân phận của Giang Nghĩa, gϊếŧ bọn họ dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Tây Môn Tuấn đến bây giờ mới ý thức được, cái gì gọi là biết rõ là chết, phản kháng vô dụng.
Thật ra anh ta sớm nên nghĩ tới, thất bại hết lần này đến lần khác, thủ hạ nhiều như vậy, nhiều người của hội đồng thành phố đều đến giúp cho Giang Nghĩa như thế, anh làm sao có thể chỉ là một người bình thường?
Nhưng bây giờ biết quá muộn rồi, quá muộn rồi!
Tây Môn Tuấn lòng lạnh như tro tàn, cảm thấy mình giống như là một chiếc thuyền nhỏ, mà Giang Nghĩa chính là đại dương mênh mông đó, bất cứ lúc nào cũng sẽ nuốt chửng anh ta.
Lực lượng chênh lệch quá lớn.
Giang Nghĩa nói với giọng điệu thản nhiên: “Bây giờ, nói rõ ràng toàn bộ những gì anh biết ra đi.
Đây là cách duy nhất người có thể sống.
”.