Nhìn tin nhắn trên điện thoại, Lam Chí Vĩ cười khổ lắc đầu, trên khuôn mặt cương nghị tràn đầy biểu tình xin tha, bước chân cũng ám chỉ muốn lui ra ngoài cửa, nếu không phải trong tay còn cầm tất chân của em vợ thì anh sớm đã chạy.
Tiêu Tiểu Nghệ nhìn thấu suy nghĩ anh rể, đầu tiên là tắt đèn đầu giường, để cả phòng chìm trong bóng tối, sau đó đi chân trần xuống dưới lướt qua bên người anh rể, đóng cửa phòng ngủ lại.
Đứng ở trước người anh rể, ngẩng đầu lên vẫy vẫy tay, Lam Chí Vĩ chỉ có thể cúi người ghé lỗ tai.
“Xú anh rể, không sờ thì không cho anh đi.”
Nói xong liền cầm tất chân trong tay anh rể ném lên giường, sau đó nắm bàn tay to của anh kéo vào phòng ngủ.
Không gian ban đầu dùng làm phòng sách cũng không có quy luật, lúc trước cũng là nửa ngồi nửa đứng, toàn bộ không gian chật hẹp như dãy hàng lang, sau khi Tiêu Tiểu Nghệ tiến vào liền đẩy cái bàn và một số thứ linh tinh vào sâu bên trong, một tấm màn được kéo ra để ngăn giữa.
Tiêu Tiểu Nghệ kéo anh rể ra sau màn, trừ bỏ một số thứ và bàn, hai người chỉ có thể đứng sát vào nhau, đứng ở trước bàn, Tiêu Tiểu Nghệ xoay người lại, ngửa đầu nhìn anh rể, đè thấp thanh âm mở miệng nói chuyện.
“Ôm em ngồi lên đi.”
Trong bóng đêm không thấy rỏ vẻ mặt Lam Chí Vĩ, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở, sự phập phồng từ l*иg ngực anh, có lẽ do có một tấm màn mỏng ngăn cách tạo cho anh cảm giác an toàn bịt tai trộm chuông, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo Tiêu Tiểu Nghệ, nhấc bổng cô lên đặt lên bàn.
“Anh rể, không phải anh thích em mặc tất chân sao, sờ đi, được chứ?”
Thân thể cao lớn của Lam Chí Vĩ kề sát, tay chần chờ dán lên đùi Tiêu Tiểu Nghệ, nóng ấm ướŧ áŧ làm cả người Tiêu Tiểu Nghệ run lên.
Mới đầu vuốt ve có chút cứng ngắc, tay Tiêu Tiểu Nghệ trong bóng đêm sờ soạng chính xác côn ŧᏂịŧ anh rể, kéo quần đùi xuống nắm lấy.
Bị em vợ nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ, tay Lam Chí Vĩ cũng bạo gan hơn, anh đi dọc theo bắp đùi mềm mại, cảm giác như được quấn trong tất lụa.
Vuốt hai cái, Tiêu Tiểu Nghệ co người rụt vào bàn, lùi ra một khoảng và dùng hai chân kẹp chặt côn ŧᏂịŧ lớn anh rể.
“Ân ~ “
Lam Chí Vĩ chỉ rên lên, thành thật đứng thẳng người giống như học sinh bị phạt đứng, tùy ý em vợ bài bố.
Xét cho cùng Tiêu Tiểu Nghệ vẫn chưa từng làm qua, chỉ sau hơn mười lần chân cô liền không đứng dậy được, dư quang vừa lúc quét tới ghế nhựa cho khách tới nhà chơi ngồi, và không cần phải nói bất cứ điều gì, Lam Chí Vĩ đã hiểu ý cô.
Nhưng lại không lập tức thực hiện, mà ghé vào bên tai cô, cầu xin nói.
“Tiểu Nghệ, đừng nháo, được không?”
Tiêu Tiểu Nghệ vốn dĩ có một tia mềm lòng, nhưng ngay sau đó cô tự hỏi liệu ý của anh rể có phải là muốn nói cô dừng lại không ? Đương nhiên không phải, vậy thì cô không nên dừng lại, cô phải giải thoát cho ác ma mà anh rể đã phong ấn trong lòng, cho dù cô dùng bản thân làm vật hy sinh.
“Em không, còn chơi chưa đủ!”
Lam Chí Vĩ chỉ có thể nhẹ nhàng nhặt cái ghế đặt xuống, quy củ ngồi lên, côn ŧᏂịŧ giữa háng cao chót vót như một cây lao chờ phóng, thẳng tắp hướng về Tiêu Tiểu Nghệ.
Với độ cao này, Tiêu Tiểu Nghệ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hai cẳng chân rũ xuống kẹp chặt côn ŧᏂịŧ anh rể, mệt mỏi còn có thể đạp lên đùi anh rể.
Lòng bàn chân xoa xoa qυყ đầυ, một cái chân khác dọc theo bụng nhỏ, ngực, dọc theo đường đi hành, dùng ngón chân nâng cằm anh rể lên, có cảm giác như ác bá đùa giỡn tiểu nương tử, chờ mũi chân đến bên môi, anh rể mở miệng đem ngón chân cô ngậm vào, hung tợn cắn.
Đương nhiên, vết cắn không đau nhưng Tiêu Tiểu Nghệ muốn trả thù anh, khiến cho cô càng thêm thích thú, sau khi cắn, đầu lưỡi ấm áp của anh rể lần lượt lướt trên đầu ngón chân tròn trịa của cô.
“A ··”
Tiêu Tiểu Nghệ toàn thân ngứa ngáy tê dại, phát ra tiếng rêи ɾỉ vô cùng nhẹ nhàng, hai tay giữ thăng bằng phía sau, không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tiêu Tiểu Nghệ nhanh chóng rút chân về, còn nhẹ nhàng đạp trên ngực anh một cái.
Quan hệ bằng chân đúng là công việc tốn sức mà, không những phải giữ hai chân trên không mà còn phải di chuyển qua lại, Tiêu Tiểu Nghệ thậm chí còn có cảm giác chạy thể lực 800m ở cao trung, rất muốn tiếp tục loát anh rể, nhưng hai cái đùi nhức đến không thể đứng dậy được.
Một bên dùng ngón chân ở âm mao anh rể xoay, một bên nghĩ cách tiết kiệm sức lực.
Chỉ trong vòng hai ba phút, cái đầu thông minh của Tiêu Tiểu Nghệ đã thực sự nghĩ ra giải pháp, chân đạp lên đùi anh quay người lại quỳ lên bàn, hai chân nhỏ vừa lúc rũ xuống cạnh bàn, tinh nghịch quay đầu lại nói.
“Anh rể, anh cắm vào đi ~”
“Tiểu Nghệ ···”
“Nhanh lên đi, anh rể…”
Lam Chí Vĩ không nhiều lời nữa, từ trên ghế nhựa đứng dậy, đem côn ŧᏂịŧ thô to dọc theo khe hở giữa hai bàn chân, hai bên cân gan chân vừa vặn kẹp lấy, độ cao phù hợp, khuyết điểm duy nhất chính là côn ŧᏂịŧ Lam Chí Vĩ quá dài, nếu không khống chế được tốc độ thọc vào rút ra, qυყ đầυ dễ dàng đυ.ng vô mép bàn.
Ở trong nhà của mình, ba mẹ và chị gái đang ở cách vách, hoàn cảnh nguy hiểm như vậy khiến Tiêu Tiểu Nghệ cảm thấy cực kí©ɧ ŧɧí©ɧ.