Những Năm Đó Bị Anh Rể Thao

Chương 37: Sắc tình đêm khuya (2)

“Anh cũng vậy.”

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Tiểu Nghệ khi nhìn thấy tin nhắn của anh rể chính là sững sờ .

“Anh cũng vậy? Anh ấy cũng là cái gì? Không mặc đồ?”

Lúc đầu Tiêu Tiểu Nghệ hoàn toàn không tin, nhưng sau khi nghĩ lại, với tính cách của anh rể chắc chắn sẽ không nói đùa, như vậy nói cách khác, anh rể hiện tại thật sự khỏa thân.

Nghĩ đến điều này khuôn mặt Tiêu Tiểu Nghệ lập tức đỏ bừng, nụ hoa vừa mới khô héo giữa hai chân lại ướt đẫm, lần này cô không biết phải đáp lại như thế nào.

“Ồ… vậy anh rể, anh ở một mình à?”

“Thật ra, phòng quản lý có sắp xếp khách sạn cho anh ở, nhưng ở công trường thì thuận tiện hơn.”

Tiêu Tiểu Nghệ vốn đã có chút du͙© vọиɠ trong người, cô đưa tay từ từ thăm dò xuống phía dưới hoa huyệt xoa và cào nhẹ vài cái, với ham muốn mãnh liệt của mình, càng làm cô trở nên táo bạo.

“Anh rể, em muốn nghe giọng nói của anh, có thể không?”

Lần này Lam Chí Vĩ trả lời hơi chậm, nhưng nội dung chỉ có một chữ.

"Được.”

Cuộc gọi được kết nối, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện, trong đêm khuya tĩnh lặng cả hai có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.

Tiêu Tiểu Nghệ không thể kiềm chế “ưm” một tiếng phá tan sự yên tĩnh.

“Tiểu Nghệ ···”

“Anh rể ··” Tiêu Tiểu Nghệ run lên đầy quyến rũ.

“Em không buồn ngủ à?”

“Không, em không ngủ được, anh rể, anh cũng đang ở trên giường à?”

“Không, vừa rồi đổ mồ hôi, khăn trải giường hơi ướt, chờ khắn khô thì anh sẽ nằm. ”

“Vậy anh đang ngồi trên ghế à?”

“Ừm.”

“Không mặc quần áo sao?” Câu hỏi của Tiêu Tiểu Nghệ dần trở nên sắc bén hơn.Điện thoại kia đầu hơi trầm ngâm.

“Ừ.”

“Anh rể ·· tiểu Nghệ cũng không mặc quần áo ·· nằm trên giường ·· Em nhớ anh rể, anh rể… anh có nhớ em không?”

Tiêu Tiểu Nghệ hơi run rẩy nói, nhưng khi cô nói đến câu mấu chốt, câu trả lời của Lam Chí Vĩ luôn mơ hồ như vậy.

“Ừ.”

Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng Tiêu Tiểu Nghệ nghe thấy lại khiến hoa huyệt của cô thắt lại, một dòng dịch thủy tuôn trào ra.

Cô thấy thủ da^ʍ qua điện thoại với anh rể dường như khiến tim cô đập nhanh hơn là làʍ t̠ìиɦ thực sự, khi anh rể thao cô thì cô như một đấu sĩ câm lặng, tuy rằng giờ phút này giọng nói của anh rể vẫn đều đều ngắn gọn trầm thấp nhưng lại như một liều xuân dược làm cô vô pháp chống cự.

“Anh rể ·· em ·· rất ướt ··”

"Hừm ..." Câu trả lời lần này của Lam Chí Vĩ ngắn hơn, chỉ có âm mũi nặng nề.

“Anh rể, anh có muốn nghe không? Nghe âm thanh tiếng nước chảy…”

“Ừ.”

Anh rể hiếm khi đưa ra câu trả lời khẳng định, điều này khiến cho xuân tâm Tiêu Tiểu Nghệ nhộn nhịp.

Đưa điện thoại ra xa bên tai, đến gần hoa huyệt của mình, căn bản không cần cố ý dàn dựng, cô chỉ cần nhẹ nhàng quấy động ngón tay, xuân triều mãnh liệt từ huyệt khẩu sẽ truyền đến âm thanh ướŧ áŧ dính nhớp, tưởng tượng anh rể nghe được âm thanh này, càng ngày càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ gia nhập tạo ra một đoạn nhạc da^ʍ mĩ sống động.

Tiêu Tiểu Nghệ kìm nén ý muốn đạt cực khoái, cầm về di động, nghe thấy tiếng thở dồn dập của anh rể, cô bị dọa sợ.

“Anh rể, anh ngạnh sao?”

“Ừ.” Mặc dù câu trả lời của Lam Chí Vĩ vẫn ngắn gọn như vậy, nhưng rõ ràng hăng hái hơn trước, nhưng Tiêu Tiểu Nghệ lại không thỏa mãn, làm nũng kháng nghị.

“Em không muốn anh rể ừ, muốn anh rể nói cho em biết, có phải côn ŧᏂịŧ thô to ngạnh không?”

“Ngạnh.”

Tiêu Tiểu Nghệ đưa tay ra khỏi hạ thân của mình, sợ không cẩn thận sẽ đạt cao trào, cô sợ không thoải mái khi tiến vào lần nữa, cô không muốn kết thúc dễ dàng như vậy.

“Côn ŧᏂịŧ của anh rể ngạnh rồi, vẫn còn ngồi trên ghế?”

“Ừ, đang ngồi.”

“Vậy··· tiểu Nghệ phải quỳ trước mặt anh rể, khẩu giao cho anh rể.”

“Tiểu Nghệ ··”

“Không thể sao, anh rể ··” Giọng nói Tiêu Tiểu Nghệ cố ý thêm vào một chút thất vọng.

Thủ thuật này thực sự có hiệu quả, tuy rằng Lam Chí Vĩ không trả lời trực tiếp nhưng anh ta vẫn nhanh chóng giải thích.

"Không ..."

Tiêu Tiểu Nghệ giảo hoạt cười.

"Vậy thì em sẽ dùng lưỡi liếʍ côn ŧᏂịŧ to lớn của anh rể, rồi đút nó vào.”

“Hừm…”

Lam Chí Vĩ phát ra một tiếng hừ nhẹ, một tiếng này như tiếp cho Tiêu Tiểu Nghệ sức mạnh, lời nói cũng càng thêm lớn mật.

“Muốn nguyên cây đều đâm vào, côn ŧᏂịŧ anh rể to như vậy, sẽ chọc đến họng tiểu Nghệ, nếu không vào được, anh rể liền ấn đầu em, không cần phải đối xử ôn nhu với tiểu Nghệ, dùng sức ấn… ”

Vừa nói, vừa lấy gel lô hội hình trụ đã rửa sạch cho vào miệng, đâm thật sâu vào trong chọc vào rút ra, phát ra từng tiếng « phập, phập, phập. »

Ở đầu bên kia, trong căn phòng không có ánh sáng Lam Chí Vĩ ngồi trên ghế dựa mồ hôi nhễ nhãi, từng giọt mồ hôi chảy từ mặt xuống ngực, lại từ cơ ngực chảy xuống bụng nhỏ dừng ở bên lông mao đen nhánh, bụi lông mao đen được mồ hôi thấm vào ánh lên ánh sáng, côn ŧᏂịŧ giữa hai chân cương cứng ngẩng đầu.

Vừa rồi Lam Chí Vĩ còn đè nén mình không được làm ra chuyện gì ngoài giới hạn, nhưng khi anh nghe thấy âm thanh từ đầu dây tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không chịu nổi nữa, bàn tay to lớn gân guốc cầm lấy côn ŧᏂịŧ, rồi loát lên xuống giống như trả thù, bao qυყ đầυ lộn xuống, lộ ra nộn thịt xanh tím và mạch máu bên trong, sau nhiều lần loát lên loát xuống, dịch nhầy ở thân côn ŧᏂịŧ bị đẩy lên đến đỉnh qυყ đầυ, đại qυყ đầυ phẫn nộ ngưng tụ thành một giọt chất lỏng trong suốt, cuối cùng không chịu nổi lực kéo của trái đất, dịch nhờn nhỏ giọt thành sợi rơi xuống ···

“Ách ·· tiểu Nghệ ·· anh rể ·· anh rể ···”

Lam Chí Vĩ cuối cùng cũng chủ động lên tiếng, nhưng lời nói đến bên miệng lại mở ra đóng vào, trước sau nói không nên lời ···