Những Năm Đó Bị Anh Rể Thao

Chương 35: Súng lục hoa hồng

Lam Chí Vĩ cũng không phải loại người có đức hạnh cao cả gì, có thể từ một đứa trẻ nghèo khó đi đến ngày hôm nay, chuyện bẩn nào anh chưa làm qua, đặc biệt là ở cái chỗ hỗn độn đó, không có một người tốt, mà anh chẳng qua là đem mặt tốt nhất của mình hướng về người nhà thôi.

Bởi vì nguyện vọng lớn nhất của anh là có một cuộc sống hạnh phúc, ấm áp và một gia đình hoàn mỹ.

Thức tỉnh từ trong địa ngục, một đường chém gϊếŧ, cả người tắm máu, cuối cùng, điều ước của anh gần như sắp thành hiện thực, nhưng cô gái trước mặt anh lại có ý định khiến nguyện vọng hoàn hảo này của anh để lại một lỗ hổng.

Nhưng anh không thể trách cô, cũng không cự tuyệt cô, anh ôm lấy cơ thể run rẩy của em vợ vào lòng, dùng những tình cảm chân thành tha thiết trong cuộc đời ôm lấy cô.

“Có lẽ, cô chính là báo ứng của mình.”

Đột nhiên có một cảm giác bi thương khi tự tay hành quyết người mình yêu ngay tại pháp trường, khẩu súng lục hoa hồng đã để ở ngực, và điều duy nhất anh có thể làm là bóp cò.

“Bang!”

Mang theo một tia oán hận, lần đầu tiên tiến vào không có một chút ôn nhu, tàn nhẫn khó lường, ngang ngược vô tình, đây là sự trả thù duy nhất của anh đối với cô, hai người xá© ŧᏂịŧ kết hợp với nhau.

Tiêu Tiểu Nghệ không hiểu tại sao anh rể lại hiểu rõ cô như vậy, giống như anh nhìn thấu tâm can của cô, nếu không thì làm sao anh biết được mình muốn cái gì nhất.

Hạ thể đau rát như muốn xé rách ra, ghé trên vai anh rể, thống khổ không rên ra tiếng, chỉ có thể há to miệng không tiếng động rêи ɾỉ, khóe mắt tràn ra nước mắt.

Nhưng khi cơn đau giảm đi một chút, cảm giác thỏa mãn không gì sánh được, đã đem những chỗ trống mỗi đêm trước kia cô tự mình an ủi lấp đầy, và mọi dây thần kinh nối với thành âʍ đa͙σ đều gào thét khiến niềm vui sướиɠ này được truyền tới não.

“Bang, bang, bang.”

Pháo hoa lộng lẫy nhất nở rộ trong tâm trí, chúc mừng cuộc sống mới đã được chờ đợi từ lâu này.

Sau khi tiến vào, Lam Chí Vĩ cũng biết mình có chút liều lĩnh, trong lòng cảm thấy có chút hối hận, không tiếp tục động, vuốt ve sống lưng trơn bóng gầy yếu của cô.

Ước chừng một phút, Tiêu Tiểu Nghệ lấy lại sức mạnh và thở dài một hơi.

“Tiểu Nghệ, thực xin lỗi, anh rể làm đau em.”

Tiêu Tiểu Nghệ sắc mặt tái nhợt, hơi tách ra khỏi ngực của anh rể, vươn tay chạm vào nơi tiếp giáp của hai người, vui vẻ cười nói.

“Không, anh rể, không đau, em muốn sờ, anh động đi.”

Lam Chí Vĩ ngoan ngoãn giật giật.

"Thật thoải mái ... Em cảm giác được côn ŧᏂịŧ của anh rể trong cơ thể em, thật đầy ... thật đầy ...”

Với việc vừa xảy ra ban nãy, Lam Chí Vĩ không dám tùy tiện dùng sức, khắc chế nội tâm xúc động, ôm thân thể Tiêu Tiểu Nghệ chậm rãi nhấp, côn ŧᏂịŧ thô dài chỉ ra vào một đoạn ngắn.

Đối với con gà con mới nhú Tiêu Tiểu Nghệ này, tần suất như vậy mới phù hợp, cho phép cô cảm nhận được cảm giác mở rộng do kích thước khổng lồ của anh rể cô mang lại, và mép nhô lên của qυყ đầυ lớn cào thành âʍ đa͙σ nhạy cảm của cô từng tấc một..

“Anh rể ···”

“Ừm?”

"Những gì viết trong sách là sự thật, được côn ŧᏂịŧ to thao thật thoải mái.”

Lam Chí Vĩ trầm mặc, cô nhắm vào núʍ ѵú anh rể, quầng ngực anh rể mẫn cảm, nhưng hình dạng rất đẹp, đầu lưỡi mới liếʍ hai cái, đầṳ ѵú đã cứng lên, miệng dán lên de de nhẹ.

Lam Chí Vĩ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một bàn tay đè lại đầu cô dán sát ngực, một tay khác đỡ mông cô, tăng nhanh tần suất và phạm vi chọc vào rút ra, nguyên cây côn ŧᏂịŧ thô to bắt đầu đi sâu vào tiểu huyệt Tiêu Tiểu Nghệ, mỗi một cú đâm đều chạm vào hoa tâm, làm bụng nhỏ của cô ê ẩm.

“Ân ·· ân ·· anh rể  , thích anh thao em như vậy, cứ như vậy thao tiểu Nghệ, thật thoải mái ···”

Lam Chí Vĩ cũng bắt đầu thở dốc, sức lực trong tay vô thức tăng lên, hai người thân thể chạm vào nhau phát ra từng tiếng “bang bang”.

“Anh rể, em chịu không nổi, bức tiểu Nghệ, sắp bị anh rể cắm hỏng rồi ···”

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cảm xúc Tiêu Tiểu Nghệ dần dần điên cuồng, rời khỏi ngực anh rể, tựa lưng vào thành giếng rộng bằng một người, nửa vai và đầu đều lơ lửng trên không trung, và cảm giác rơi xuống theo bản năng, trong lòng cô có một nỗi sợ hãi rất lớn nhưng lại vô thức tin tưởng anh rể vô điều kiện, sự sợ hãi và điên cuồng đan chéo vào nhau làm Tiêu Tiểu Nghệ cảm nhận được một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác, dứt khoát đem hai cánh tay của mình rũ xuống giếng trời, để bản thân hoàn toàn cảm nhận được dư vị này, dịch âʍ đa͙σ bắt đầu mạnh mẽ tiết ra.

Cánh tay mạnh mẽ của Lam Chí Vĩ ôm chặt lấy hai chân của Tiêu Tiểu Nghệ, và nhanh chóng cắm côn ŧᏂịŧ của mình, ra vào hạ thể dày đặc dâʍ ɖị©ɧ phát ra từng tiếng òm ọp.

Tiếng rêи ɾỉ của Tiêu Tiểu Nghệ vang vọng trong khoảng sân trống, tiến lên là mặt đất an toàn bằng phẳng, lùi về sau là vực sâu không đáy, hai người ăn ý lựa chọn nơi bằng phẳng và nguy hiểm điên cuồng chi gian.

Sau khi mây mưa, Tiêu Tiểu Phàm nằm ở bên mép giếng rúc vào ngực của anh rể, hai người trầm mặc cảm thụ làn gió man mát từ phế tích phía nam thổi tới, Tiêu Tiểu Nghệ vươn tay cầm điếu thuốc từ miệng anh rể, thành thạo thổi đi tro tàn đặt ở trong miệng hít sâu một hơi.

Lam Chí Vĩ nhìn hình ảnh trước mắt, lại một lần ý thức được em vợ dường như khó lường hơn anh tưởng, cô giống chị gái kia, giống chị gái, cô , nhưng giống như anh nhiều hơn.

Cuối cùng anh cũng nhận ra lý do cơ bản nhất khiến em vợ mình không thể cưỡng lại sức hút đối với anh, không phải anh, chỉ là do sức hấp dẫn của sự tương đồng giữa hai người họ, giống như con thú cô đơn bắt gặp đồng loại.

_________

Lời tác giả:

PS: Gần như là đi tâm, kế tiếp đi thận sẽ chiếm phần nhiều, tương đối thoải mái vui vẻ, em vợ hằng ngày câu dẫn trêu chọc anh rể, sau này vẫn có đi tâm.