Từ khi lên cao nhị, Tiêu Tiểu Nghệ bắt đầu tiến vào hình thức nồi áp suất chuyên tâm học hành không một giây lơ là, thời gian nghỉ ngơi càng ngày càng ít, mỗi tuần chỉ có nửa ngày, một tháng mới có một ngày lễ lớn, cái gọi là ngày lễ lớn cũng bất quá là thứ bảy chủ nhật bình thường.
Hôm nay là thứ sáu, thời khắc cuối cùng trước ngày nghỉ lớn, các lớp buổi tối đều là tự học, nhiều học sinh chờ không nổi đều lựa chọn trốn học, lão sư cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt, hôm nay cũng như thế, ban đầu trong phòng học còn rất ít chỗ ngồi.
Tiêu Tiểu Nghệ từ trước đến nay ngoan ngoãn hiểu chuyện tự nhiên không bỏ lỡ buổi học, nhưng hôm nay tiểu tâm tư lại không an phận, đầu ghé vào trên cánh tay, đôi mắt to không bình tĩnh quét qua quét lại, lòng bàn tay cầm di động ướt đẫm mồ hôi.
Do do dự dự một hồi lâu, cô tìm được khung thoại mình đã mở ra vô số lần nhưng chưa từng phát một tin, gửi tin nhắn đầu tiên.
“Anh rể, anh có bận không?”
Gửi xong, ném cái di động phỏng tay vào gầm bàn.
Chờ a chờ ···
Đại khái qua mười phút, điện thoại rung lên hai lần, bởi vì để ở gầm bàn, tiếng động phát ra rất to, “bang bang” vang lên.
“Không bận, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Tiểu Nghệ ngồi thẳng người hít một hơi thật sâu, tiếp tục gửi một tin nhắn.
“Anh có thể tới trường đón em về được không?”
Lần này không đợi Tiêu Tiểu Nghệ tắt màn hình đã nhảy ra một cái tin mới, chỉ có một chữ.
“Được.”
Cất di động, ánh mắt Tiêu Tiểu Nghệ như radar quét khắp cả lớp, phát hiện không ai chú ý đến mình, khẽ meo meo đi ra cửa, trong lòng bắt đầu run sợ đây là lần đầu tiên cô trốn học.
Mãi cho đến khi cô chạy ra ra khỏi cổng trường, nhịp tim của Tiêu Tiểu Nghệ tim đập cũng chưa hạ xuống một trăm nhịp, đến lúc chui vào xe anh rể cô mới ổn định một tí.
Sau khi đóng cửa xe, đầu tiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, sau đó cô nhìn thấy hai hàng lông mày anh rể cau lại, thành một chữ “川”.
“Tiểu Nghệ, làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra à?”
Anh rể xưa nay luôn trầm ổn bình tĩnh hôm nay ngữ khí phá lệ dồn dập.
Tiêu Tiểu Nghệ nhanh chóng giải thích: “Không có việc gì, ·· chỉ là hôm nay em không muốn học nên trốn tiết.”
Giọng nói của Tiêu Tiểu Nghệ càng ngày càng nhỏ: “Anh rể, có phải em làm phiền đến anh không, rất xin lỗi.”
Lông mày của Lam Chí Vĩ giãn ra, an tâm cười duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu Tiêu Tiểu Nghệ.
“Không, anh rể không bận, vậy em muốn đi đâu chơi, anh rể mang em đi.”
Nghe Lam Chí Vĩ nói như thế, Tiêu Tiểu Nghệ tức khắc hồi sinh lại.
“Em cũng không biết muốn đi đâu, em muốn đi đến một nơi không có ai xung quanh..”
Sau khi suy nghĩ một chút Lam Chí Vĩ khởi động xe, một đường đi tới phía Tây.
Căn nhà nhỏ bằng đất nơi anh ở năm đó đã sụp đổ từ lâu, trở thành một đống đổ nát nhỏ không dễ thấy bên ngoài đống đổ nát lớn.
Đứng ở phía sau Lam Chí Vĩ, Tiêu Tiểu Nghệ nhút nhát sợ sệt hỏi.
“Anh rể, đây là căn nhà ban đầu của anh?”
Lam Chí Vĩ gật gật đầu, cô đơn nói.
"Đây là nhà của tôi ..."
Trước kia Tiêu Tiểu Nghệ chỉ nghe chị gái nói anh rể khi còn nhỏ cực khổ như thế nào, hiện giờ thấy được căn nhà nhỏ không lớn lắm mặc dù đã sụp đổ nhưng trong lòng vẫn có một ít khái niệm mơ hồ về nơi này, không khỏi có chút đau lòng cho anh rể mình, giơ bàn tay nhỏ bé của mình chui vào lòng bàn tay to lớn của anh rể, tay Lam Chí Vĩ run lên, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tầm mắt từ phòng đất nhìn về phía sau, ngữ khí cũng nhẹ nhàng không ít.
“Trước kia nơi đó là xưởng dệt len, sau lại bị phá hủy, khi còn nhỏ tôi và anh trai hay chơi ở đó, nhặt được không ít sắt vụn, hai chúng tôi có thể sống sót nhờ nó, cũng coi như được dính chút ánh sáng từ đó.”
Lam Chí Vĩ dẫn Tiêu Tiểu Nghệ đi xuống, trong bóng đêm một chân trước một chân sau đi về phía sau nhà, không tự giác đi tới cái giếng phía sau năm đó.
Tiêu Tiểu Nghệ rất giống chị gái năm xưa, đỡ giếng bằng cả hai tay và nhìn vào trong..
“Oa, rất tối, bí quá, cảm giác bên dưới có mấy bảo bối quý giá vậy.”
Lam Chí Vĩ xoay người ngồi xuống mép giếng cười nói.
“Không có kho báu gì đâu, giếng này cũng không sâu, tôi xuống đó rất nhiều lần với anh trai rồi, Đó là một cái giếng lớn để kiểm soát lũ lụt và thoát nước."
Khi anh ấy nói điều này, anh ấy không thể không nghĩ về lần bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên trong đời.
Tiêu Tiểu Nghệ liếc nhìn anh rể đang chìm trong, cũng học bộ dáng theo kiểu dáng ngồi trên mép giếng giống anh, nhưng Lam Chí Vĩ thân cao chân dài tự nhiên có thể ngồi được, nhưng Tiêu Tiểu Nghệ thì không, thử hai lần đều không được, dứt khoát xoay người về phía sau.
Điều này khiến Lam Chí Vĩ sợ hãi, vì vậy anh ta nhanh chóng đưa tay ra đỡ lưng Tiêu Tiểu Nghệ, sợ cô làm quá mức, chờ cô ngồi xuống, tay vẫn không buông, vẫn luôn nhẹ nhàng đỡ, dù sao phía sau cũng là giếng trời sâu mấy chục mét.
“Anh rể, vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy?”
Tiêu Tiểu Nghệ ngồi cũng không an phận, chậm rãi đong đưa hai đôi chân mình. Đêm tháng năm không lạnh cũng không nóng, rất ít muỗ, là mùa hiếm hoi và dễ chịu ở Đông Bắc.
Từ sau khi anh trai chết, cho dù bất luận trước mặt ai anh cũng không hoàn toàn cởi mở, nhẹ giọng trả lời.
“Nhớ tới một cô gái ···”
Sau khi nghe Lam Chí Vĩ kể chuyện, Tiêu Tiểu Nghệ chớp chớp đôi mắt to.
“Có phải em rất giống chị ấy không?”
Lam Chí Vĩ trong lòng động một cái, vừa rồi trong lời kể của anh hoàn toàn không đề cập đến điều này, anh không thể không thừa nhận, cô em vợ 17 hoặc 18 tuổi của mình rất khó bị người ta nhìn thấu, ít nhất là không giống như bề ngoài giản dị, ở một số việc anh cảm giác cô so với những người trưởng thành anh đã gặp qua đều nhạy bén hơn.
“Không, không giống” đây là câu trả lời phát ra từ nội tâm Lam Chí Vĩ.
Nghe được đáp án này, Tiêu Tiểu Nghệ không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc nào khác, vẫn thản nhiên hỏi.
"Vậy thì anh thấy, em giống như chị gái em không?"
------
Ps: Lúc đầu mình định trans và edit một truyện không não, sao giờ lại có hơi hướng tình cảm nhỉ ~_~