Những Năm Đó Bị Anh Rể Thao

Chương 22: Anh rể, nhìn này, em không còn ở đây nữa

Những cú đâm của Lam Chí Vĩ lúc này cũng giống như công việc của anh, từ tốn và nghiêm túc, không nhanh, nhưng mỗi cú đánh đều rất chắc chắn và mạnh mẽ.

Lưng cong xuống, giống một lão cẩu, đôi tay chống hai bên đầu Tiêu Tiểu Kiều, cơ đùi mạnh mẽ giật giật côn ŧᏂịŧ rồi dập xuống.

Nguyên cây vào động, đảm bảo mỗi một tấc thịt đều tiến vào nơi ẩm ướt.

Mỗi khi vòng eo rắn chắc của Lam Chí Vĩ đẩy xuống, linh hồn nhỏ bé của Tiêu Tiểu Nghệ sẽ run lên, nếu là cô thì chắc chắn sẽ bị côn ŧᏂịŧ to lớn của anh rể dập cho chết, nhưng cho dù cô thực sự bị làm cho chết, cô cũng cam tâm tình nguyện.

“· tao bức ·· thoải mái ····· a ··”

Chị gái bên cạnh hai mắt khép hờ, khuôn mặt nhuốm một lớp ửng hồng, miệng hé mở tao lãng hét lên liên tục.

Cũng không biết chị cố ý làm vậy, hay là phong cách thường ngày của chị ấy, tiếng giường chiếu vô cùng lớn, nằm ở bên cạnh màng nhĩ của Tiêu Tiểu Nghệ như muốn bị đâm thủng.

Ngửi thấy mùi tanh tưởi trong không khí, Tiêu Tiểu Nghệ nhìn chằm chằm vào mặt anh rể, cô vốn đã rất giàu sức tưởng tượng, lúc này dường như cô đã nhập vào người chị gái rồi.

Lam Chí Vĩ nghiêm mặt nhíu mày, Tiêu Tiểu Nghệ phát hiện khi anh xấu hổ mặt sẽ hồng lên, nếu là tìиɧ ɖu͙© tăng vọt rặng đỏ kia sẽ lan từ từ ngực và cổ cho đến lỗ tai, khuôn mặt hình như là cấm địa chúng nó không được xâm phạm, ngược lại còn trắng lên vài phần, vẻ mặt đó giống như là một khối băng, lãnh khốc vô tình.

Tiêu Tiểu Nghệ nhìn anh, anh nhìn Tiêu Tiểu Kiều dưới thân, nhìn không chớp mắt, con ngươi đen nhánh có một tia dao động.

Có lẽ là bị Tiêu Tiểu Nghệ nhìn chằm chằm nên không được tự nhiên, anh thay đổi tư thế, ngồi dậy quỳ gối trên giường, hai tay kéo hai chân Tiêu Tiểu Kiều làm cho thân dưới của chị treo lơ lửng trên không trung, Lam Chí Vĩ theo đà dập mạnh.

Lần này cú thúc mạnh mẽ dập xuống, phát ra một tiếng “Pang” vang dội.

Dáng người Tiêu Tiểu Nghệ mảnh mai, nhưng Tiêu Tiểu Kiều so cô thì gầy hơn, cho dù cởϊ qυầи áo ra, cô cũng có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền của xương sườn dưới nách chị, lần này Lam Chí Vĩ thúc mạnh vào trên người Tiêu Tiểu Kiều cơ thể hung hăng run một chút.

“A!” tiếng kêu rên Tiêu Tiểu Kiều như mang theo tiếng khóc nức nở: “Lão công, không được, đau quá, tao bức đau, nhẹ, nhẹ lại, nhẹ từ từ ···xin anh ··”

Lam Chí Vĩ như người đóng cọc tần tảo, siêng năng, tàn nhẫn, cho dù người dưới có cầu xin thương xót, anh vẫn bất động, dùng gậy thịt to lớn đâm vào thân thể.

“Anh rể thật hung dữ ..." Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Tiêu Tiểu Nghệ.

Tiêu Tiểu Kiều điên cuồng hét lên, đôi tay không có chỗ bám vung loạn lên không trung, có thể là biết tiếng kêu của mình quá lớn, chị bắt lấy cái chăn bên người Tiêu Tiểu Nghệ và kéo lên đầu.

Tiêu Tiểu Nghệ không có đồ che chắn lại tái phát bệnh cũ, lúc thì thanh tỉnh lúc lại thẹn thùng, nhưng nếu cô bị du͙© vọиɠ áp chế, cô có lẽ không thua chị gái mình, giống như chiếc đèn l*иg băng yêu thích của cô, lớp vỏ băng giá tan chảy và bên trong là ngọn lửa nóng bỏng.

Nhìn vào mắt anh rể chỉ thấy cô đang cởi từng cúc áo của mình ra.

Phần ngực so với chị gái thì còn lớn hơn lộ ra trước mặt anh rể, hai tay tự xoa bóp nhũ thịt, dùng đầu ngón tay sờ soạng hai đầṳ ѵú cứng ngắc.

Ánh mắt Lam Chí Vĩ bị chị hấp dẫn trở về, sau khi giãy dụa nhảy tới nhảy lui hai lần, anh đã bị cô khóa chặt trên người cô, nhưng anh vẫn không dám nhìn cô, bắp thịt bên hông căng phồng, sườn mặt căng phồng lên, lực đạo phía dưới tăng thêm vài phần.

Không giống như Lam Chí Vĩ, du͙© vọиɠ Tiêu Tiểu Nghệ tỷ lệ thuận với mức độ đỏ mặt, cô ấy không thể nhìn thấy bộ dạng ửng đỏ của mình lúc này trông như thế nào, nhưng nó càng ngày càng nóng.

Cô quay đầu nhìn chị gái đang đắp mình dưới chăn bông, trong đầu đầy suy nghĩ, tuy rằng chị gái đã phát hiện ra điều gì đó, chị cũng ngầm ám chỉ mình không phản đối, ở trước mặt chị gái câu dẫn anh rể điều này cô không làm được.

Nhưng cuối cùng du͙© vọиɠ vẫn là chiến thắng lý trí, dù sao thì đầu chị cô cũng bị che nên không ở trước mặt chị, nhấc mông lên cởϊ qυầи lót và quần ngủ, sau đó ở trước mặt anh rể mở hai chân mình ra.

Lần này, là Tiêu Tiểu Nghệ không dám nhìn anh, quay đầu sang một bên, đưa ngón tay phía giữa chân, tách hai môi âʍ ɦộ ra, lỗ mật ào ạt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, muốn anh nhìn chăm chú, chờ mong anh tiến vào.

Đây là điều mà Tiêu Tiểu Nghệ có thể nghĩ đến, cử chỉ đáng xấu hổ nhất mà một người phụ nữ có thể làm trước mặt một người đàn ông, tiểu huyệt tựa như đập chứa nước, dịch nhờn nhớp nháp chảy dọc theo chân.

Cô cũng phải chứng minh cho anh rể thấy mình không còn trinh nữa, lớp màng đó cũng không còn nữa.

Hai ngón tay khép lại, ở miệng huyệt dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ tiến sâu vào trong, đến chỗ sâu nhất, khuấy động, cũng lấy hết can đảm quay lại, cắn môi tiếp tục nhìn vào đôi mắt anh.

Tiêu Tiểu Nghệ thật sự không có quan hệ với ai khác,, nhưng lớp màng kia xác thật không có, cô cũng không biết tại sao.

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ kép của cơ thể và thị giác, Lam Chí Vĩ trông như một con bò đực mắc bệnh bò điên, trong ánh mắt phun lửa cắn răng phát ra tiếng gầm nhẹ hừ hừ, liều mạng thao Tiêu Tiểu Kiều, không riêng gì giường, tựa hồ toàn bộ căn phòng đều rung chuyển..

Dưới chăn bông, Tiêu Tiểu Kiều không còn khí lực để phát ra ngôn ngữ dâʍ đãиɠ, chỉ có những tiếng hú điên cuồng, cô xé chăn ném sang một bên, lúc này ba người trong phòng thật sự trần trụi đối mặt với nhau. Lúc này, Tiêu Tiểu Nghệ cũng có chút hoảng sợ, nhưng không biết phải làm sao.

Lam Chí Vĩ nhanh chóng rút ra côn ŧᏂịŧ, nghiêng người ngã xuống, nằm giữa hai chị em.