Những Năm Đó Bị Anh Rể Thao

Chương 13: Anh rể, em có thể dựa vào một lúc được không?

Tầng hai của quán bar tựa như khán phòng biểu diễn, không rộng rãi lắm, bên trong có dãy ghế số pha bọc dađ ối diện với cửa sổ pha lê sát đất, bên dưới cửa sổ chính là sàn nhảy, âm nhạc sôi động có thể xuyên qua hộp âm thanh truyền vào trong nhà.

Trên đường đi, cả hai gặp rất nhiều nhân viên phục vụ, và khi họ nhìn thấy Lam Chí Vĩ xuất hiện trên tầng hai với một cô gái ăn mặc mát mẻ, mọi người đều hiểu ra, không chào hỏi ra tiếng, chỉ là lễ phép gật gật đầu.

Hầu như tất cả mọi người ở đây đều biết Lam Chí Vĩ, và đương nhiên họ cũng biết Tiêu Tiểu Kiều, và họ cũng biết mối quan hệ giữa hai người, nhưng từ người quản lý lịch lãm cho đến nhân viên phục vụ, tất cả mọi người đều thức thời coi Tiêu Tiểu Kiều là người vô hình, cũng không ai nói chuyện của Lam Chí Vĩ cho Tiêu Tiểu Kiều, Tiêu Tiểu Nghệ cho rằng đây có lẽ là phẩm chất cơ bản khi làm việc ở một nơi giải trí, hoặc có thể nói đó là sự thấu hiểu ngầm giữa những người đàn ông.

Nhưng khi anh bước đi, cánh tay Tiêu Tiểu Nghệ đang ôm ấp Lam Chí Vĩ cảm nhận được bước chân anh có chút chần chờ, có lẽ do đoạn đường đi ngắn này làm anh khôi phục lại một chút tỉnh táo.

Sau khi gặp một người phục vụ khác, Lam Chí Vĩ lại và nói với anh ta.

“Này, lấy cho tôi hai chai đồ uống tới số 999 nhanh”.”

“Được, Lam ca.” Người phục vụ liếc nhìn Tiêu Tiểu Nghệ rồi nhanh chóng rời đi.

Lam Chí Vĩ chần chờ và sau đó nhìn Tiêu Tiểu Nghệ nói.

“Tiểu nghệ, thời gian không còn sớm, lát uống ít nước, nghỉ ngơi chút rồi về nhà.”

Nghe được lời này của anh, tâm trạng đang chuẩn bị một trận máu lửa với anh liền bị dập tắt, cô không đáp lời mà nắm tay anh tăng thêm lực đạo.

Trong căn phòng mờ ảo, hai người ngồi cạnh nhau, ở giữa có một khe hở nhỏ, không có tiếng, phòng riêng cách âm tốt đến mức kinh ngạc, ngoài phía cửa sổ có thể thấy đám người đang điên cuồng nhảy múa, đồ uống trên bàn không dịch chuyển, nhưng Tiêu Tiểu Nghệ lại nghe thấy tiếng nuốt từ cổ họng Lam Chí Vĩ.

“Tiểu nghệ ···”

Lam Chí Vĩ từ trước tới này đều trầm mặc ít nói giờ lại cố ý chủ động tìm đề tài, nhưng chỉ nói được một nửa, lần mở đầu thất bại này đã cho Tiêu Tiểu Nghệ can đảm để nói.

“Anh rể.”

“Hả?”

“Em hơi mệt, có thể dựa vào một lúc được không?”

“Ừ.”

Khoảng cách cuối cùng giữa hai người đã bị loại bỏ, Tiêu Tiểu Nghệ nói là dựa vào một chút, nhưng cả người đều dán vào ngực Lam Chí Vĩ, tay nhỏ cũng bắt đầu không thành thật, từ từ di chuyển qua ngực rồi xuống cơ bụng của Lam Chí Vĩ, cô chưa từng có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙©, nhưng cũng học được mấy chiêu trêu ghẹo đàn ông từ những cuốn tiểu thuyết cô đã đọc. Cô ý thức được anh rể có một số ranh giới không thể vượt qua, cô càng phải chủ động hơn.

Một tay khác đẩy áo ống của mình lên, để lộ hai bầu vυ' căng phồng, và xé chiếc nhũ dán còn lại ra..

“Anh rể, sờ ta, rất trướng.”

Lúc này Lam Chí Vĩ người từng có tiếng tăm trong thế giới ngầm, giống như một con chó trung thành ngoan ngoãn và hung dữ, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Tiểu Nghệ.

"Hừ ~ Dùng thêm chút lực đi, anh rể ..."

Ngón tay móc mép quần kéo xuống, cự long bị giam cầm cả đêm nhảy ra, nó lắc lư thật mạnh trên không trung vài cái rồi mới dán vào bụng nhỏ của Lam Chí Vĩ, trên qυყ đầυ tiết ra một ít dịch nhầy bắn lên mặt Tiêu Tiểu Nghệ, tanh tưởi lại mê người.

Bàn tay trắng nõn cầm lấy qυყ đầυ loát, Lam Chí Vĩ thân thể căng thẳng kịch liệt nhảy lên, lần đầu tiên từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm rú không kiềm chế được.

Tiêu Tiểu Nghệ sinh ra một cảm giác kỳ diệu lòng bàn tay mình đang nắm lấy thứ khổng lồ.

"Anh rể ..."

“Tiểu nghệ ··”

“Anh và chị em chính là lần đầu tiên như vậy sao?”

“Ừm.”

“Anh cưỡng bách chị ấy?”

“Tê ·· không phải tất cả .. . sự thật là .... Cô ấy đã chủ động ... "

“Là như thế nào, em muốn nghe, nói cho em biết đi, anh rể.”

Động tác trên tay Tiêu Tiểu Nghệ loát côn ŧᏂịŧ chậm lại, để cho hơi thở của Lam Chí Vĩ đều hơn một chút.

Tiêu Tiểu Nghệ gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bám vào cơ thể Lam Chí Vĩ và nhẹ nhàng vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ của anh, hai tay Lam Chí Vĩ đang nhào nặn cặρ √υ' trần của cô, cả hai rúc vào nhau và nhìn ra ngoài cửa sổ. Lam Chí Vĩ nặng nề nói.

“Ngày đó cũng rất nhiều người như hôm nay, chị gái em uống say, có lẽ ... tóm lại là cô ấy hơi quá mức, ở trên sân khấu nhảy dẫn đầu tự cởϊ qυầи áo, vì vậy tôi nhanh chóng kéo cô ấy vào phòng này, khóa cửa lại và buộc cô ấy phải tỉnh táo lại. “

“Sau đó đâu?” Tiêu Tiểu Nghệ dùng đầu ngón tay xoay quanh qυყ đầυ nhớp nháp của Lan Chí Vĩ.

“ Hừ hừ hừ, tôi, tôi cứ ngồi ở chỗ này không mở cửa. Cô ấy tức giận xé mát quần áo tôi, tôi mặc kệ cô ấy, sau đó cô ấy cưỡi lên người tôi."

Tiêu Tiểu Nghệ từ trong lòng ngực Lam Chí Vĩ rời đi, dẫm lên giày cao gót đưa lưng với đám đông bên ngoài cửa sổ sát đất ở trước mặt Lam Chí Vĩ, nhẹ nhàng kéo áo ống ở trên người ném xuống đất, bước lại gần và quàng cổ Lam Chí Vĩ, quỳ trên ghế sô pha dang hai chân lên người Lam Chí Vĩ, cơ thể chìm xuống, tiểu huyệt múp míp vừa bắt lấy nam căn cứng rắn nóng bỏng xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ.

“Anh rể ··· là ·· là như thế này sao?”

“ưm ·· là ··”

Tư thế của Tiêu Tiểu Nghệ làm cho chiếc váy ngắn cuộn lên trên, mông thịt trần trụi trắng mướt đối diện cửa sổ, đôi tay Lam Chí Vĩ liều mạng nắm chúng nó hung hăng ấn vào côn ŧᏂịŧ mình, hai người cọ xát bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© với nhau như thể đang làʍ t̠ìиɦ, kiểu qυầи ɭóŧ bình thường bây giờ bị xoắn lại thành hình chữ Đinh (丁) nhét vào kẽ mông Tiêu Tiểu Nghệ.