Nắm lấy qυყ đầυ anh rể
Sàn nhảy trước 9 giờ không quá ồn ào, đèn tương đối sáng, các ca sĩ trong khu trung tâm hát bài tình cảm, nhưng không ai thưởng thức.
Một người đàn ông mang dáng vẻ của một người quản lý ra chào hỏi, anh ta khoảng hai mươi tuổi, rất đẹp trai, đeo kính vàng và có một khí chất nho nhã toát ra.
Anh ta nhìn Lam Chí Vĩ hơi xấu hổ, giơ tay đưa điếu thuốc cho anh.
“Đại ca, hôm nay người quá nhiều, đông chật người, em cho người sắp xếp ghế dài cho anh.”
Lam Chí Vĩ nhận lấy điếu thuốc của đối phương hít một hơi.
“Không, chỉ có hai chúng ta, ngồi ở quầy bar đi.”
Nghe Lam Chí Vĩ nói như vậy, vị quản lý tao nhã nhẹ nhàng thở ra.
"Kia rồi, đại ca, ta nhìn ..." Anh ta nâng bộ đàm trong tay mắng: « Bãi đậu xe trước cửa sắp bị kéo đi, anh cứ tự nhiên, em đi ra xem. »
Lan Chí Vỹ vẫy vẫy tay ra hiệu anh ta đi, đưa Tiêu Tiểu Nghệ đi qua đại sảnh đông đúc đến quầy bar nhỏ trong góc.
Tiêu Tiểu Nghệ cảm thấy thư thái hơn một chút khi đến đây, bởi vì khắp nơi đều có nữ sinh ăn mặc giống nhau, cô còn vô tình nhìn thấy một bạn nữ trong lớp, đi đôi tất lưới gợi cảm bắt chéo chân, tay cầm điếu thuốc thành thạo hít mây nhả khói, xung quanh là một vài người đàn ông tuổi ngoài 40, thường thường cùng nam nhân bên cạnh cười nói mấy câu sau đó không kiêng nể gì cười to, thân thể kiều nộn không chút nào để ý bị người ta xoa bóp.
Trong trường học cô có nghe một số chuyện của nữ sinh kia, nhưng tất cả đều rất tiêu cực, chẳng hạn như bị người đàn ông nào mang đi, ai cho cô ấy đồ đắt tiền, hoặc là hay đi chơi mấy nơi hộp đêm, linh tinh đại loại vậy, mấy tin tức này thật hay giả Tiêu Tiểu Nghệ không rõ ràng lắm, nhưng cô có thể thấy bộ dáng của chị mình trên người bạn học nữ đó.
Ánh mắt của bạn học nữ quét qua mặt Tiêu Tiểu Nghệ, rõ ràng cô ta không nhận ra cô, ước chừng cô nàng nóng bỏng trước mặt là một loại giống mình, không thể nào liên kết cái người học sinh ngoan trong mắt thầy cô lại có thể đứng ở đây.
« Lam ca, cho cô gái này uống cái gì ? »
Người phục vụ ở quầy bar lấy ra một chai Chivas Regal và rót cho Lam Chí Vĩ một ly.
Lam Chí Vĩ nhìn thoáng qua Tiêu Tiểu Nghệ nhưng không hỏi ý cô.
“Bia đi.”
Tiêu Tiểu Nghệ hoài nghi mình có phải sắp trở thành người nghiện rượu không, mặc dù vẫn cảm thấy vị rượu không bằng trà sữa, nhưng uống xong lại thích sự choáng váng của nó.
Một người nếu đang khẩn trương bắt được một ly nước anh ta sẽ không ngừng uống nó, Tiêu Tiểu Nghệ cũng không thể ngoại lệ, một bàn tay chai bia liên tục uống, một cái tay khác vẫn giữ váy, váy ngắn ngồi trên ghế cao thật bất tiện.
Lam Chí Vĩ cởϊ áσ khoắc tay ngắn của mình ra phủ lên chân cô.
“Chị gái em thật hồ nháo.”
Nửa bình rượu xuống bụng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng Tiêu Tiểu Nghệ cũng không ngượng ngùng như trước.
“Không a, em cảm thấy chị gái có chút hợp lý, tại em không quen.”
Ngừng một chút, cô lại nói tiếp.
“Hơn nữa em cảm thấy mặc như vậy rất đẹp, chị em nói anh cũng thích.”
Nửa âm cuối nhỏ như muỗi kêu, Tiêu Tiểu Nghệ không biết mình có phát ra tiếng không, nhưng Lam Chí Vĩ nghe rất rõ, sắc mặt của anh mất tự nhiên, anh có thích hay không, câu nói Tiêu Tiểu Kiều nguyên bản không phải như vậy.
“Ân.” Cuối cùng Lam Chí Vĩ chỉ phun ra một chữ không rõ ràng.
Gần mười giờ, minh tinh Hong Kong gần năm mươi tuổi cuối cùng cũng chạy lên sân khấu giữa hàng loạt tiếng hét chói tai xen lẫn vào giọng của người dẫn chương trình, Tiêu Tiểu Nghệ không biết ông có tác phẩm gì nổi tiếng không nhưng mọi người xung quanh luôn ồn ào, ông diễn đủ thể loại hài hước, làm cho quán bar nhấc lên một bầu không khí sôi nhiệt, đặc biệt là những vị khách ngồi kế bên Tiêu Tiểu Nghệ mọi người liên tục uống hết ly này đến ly khác, vung tay múa máy dọa Tiêu Tiểu Nghệ muốn chạy trốn.
Lam Chí Vĩ vươn tay nắm lấy mép ghế của Tiêu Tiểu Nghệ và kéo nó về phía mình. Có thể anh đang lo lắng hoặc có thể anh đã đoán sai trọng lượng của Tiêu Tiểu Nghệ. Cú kéo rõ ràng là hơi quá mạnh hai người cơ hồ dán vào nhau, nhưng việc đã đến nước này, Lam Chí Vĩ không thể đẩy nó trở về, hai người chỉ có thể vai dựa vai, chân kề chân, mỗi người uống rượu làm bộ nhìn lên khán đài.
“Này… Fuck!”
Vị đại ca bên cạnh Tiêu Tiểu Nghệ say rượu giẫm lên ghế, đứng dậy vẫy tay, suýt chút nữa ngã ra khỏi ghế đẩu.
Tiêu Tiểu Nghệ theo bản năng muốn né, Lam Chí Vĩ cũng xuất phát từ bản năng một phen ôm vòng lấy cô, cũng may vị kia đại ca ở thời khắc mấu chốt ổn định lại, nhưng nửa người trên của Tiêu Tiểu Nghệ dán lên ngực Lam Chí Vĩ không rời , Lam Chí Vĩ vốn dĩ muốn rút cánh tay mình lại nhưng cô không nhúc nhích, đình trệ một lúc, cánh tay đang ở trên không trung của anh cẩn thật đặt ở sau lưng Tiêu Tiểu Nghệ.
Bàn tay của anh rể giống như hàn sắt nung đỏ, tâm Tiêu Tiểu Nghệ run lên, cô cũng phát hiện nơi lòng bàn tay mình đang cầm một vật cứng khổng lồ đang nhanh chóng dựng thẳng, vật thể tròn xoe đang ở trong lòng bàn tay cô, cô cả kinh, bàn tay theo bản năng nắm chặt.
Tâm trạng của Lam Chí Vĩ vốn đã bình ổn giờ lại lập tức trở nên cứng ngắc, cánh tay để sau lưng Tiêu Tiểu Nghệ lo lắng luồn qua nách cô.
Lam Chí Vĩ ý thức được mình phải rút cánh tay ra, nhưng Tiêu Tiểu Nghệ lại nhẹ nhàng kẹp lại ngăn trở động tác anh, trong một góc của quán bar, hai người giống như đôi tình lữ gắt gao rúc vào nhau, Tiêu Tiểu Nghệ lẳng lặng nghe l*иg ngực của mình và Lam Chí Vĩ cùng đập kịch liệt , bàn tay đặt ở trên côn ŧᏂịŧ của Lam Chí Vĩ giả vờ vô thức xoa nắn.
Sau hơn một giờ biểu diễn, vị minh tinh Hongkong năm mươi tuổi kia rốt cuộc xuống sân khấu, khi đến đêm khuya, màn hình LED mở ra hai bên, quầy DJ từ từ khởi động, hầu như tất cả mọi người đều bước ra sàn nhảy ...
Lúc này Lam Chí Vĩ cũng mở miệng, họng anh lâu không uống nước, phát ra âm thanh khàn khàn.
“Tiểu nghệ, chúng ta cũng đi chơi đi.”
Nếu Tiêu Tiểu Nghệ vẫn tiếp tục im lặng , thì có thể tiếp tục duy trì sự mập mờ như vậy với anh rể, nhưng một khi đã đánh vỡ, cô sẽ không có dũng khí tiếp tục.
Cho nên cô chỉ có thể rời khỏi ngực Lam Chí Vĩ, kỳ thật cô không muốn nhảy, nhưng cô không muốn hôm nay cứ như vậy kết thúc, cho nên cô vẫn là gật gật đầu, bước lên giày cao gót, đi đến sàn nhảy lắc lư, Lam Chí Vĩ cầm áo ném lên quầy bar theo sát cô.