Những Năm Đó Bị Anh Rể Thao

Chương 8: Tự an ủi với anh rể

Tự an ủi với anh rể

Đối diện với ghế sô pha là một chiếc gương, đôi mắt nheo nheo của Tiêu Tiểu Nghệ lướt qua Lam Chí Vĩ và nhìn mình trong gương, chỉ khi nhìn thấy mình trong gương, cô mới hiểu tại sao anh rể lại nhìn cô với ánh mắt chứa tìиɧ ɖu͙© như vậy, trừ bỏ hai ly rượu tráng dương kia, thì tình huống bây giờ của cô cũng là một phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Có lẽ vừa rồi cô ở trong mộng không ngừng vặn vẹo, một bên dây váy bị tuột xuống, lộ ra nửa bầu ngực nhỏ, làn váy phía dưới cũng cuộn lên, tuy rằng không lộ ra bộ phận trọng yếu nhưng hai chân thon dài trắng nõn để bên cạnh anh rể của mình.

Tiêu Tiểu Nghệ nghĩ có lẽ đây không phải toàn bộ nguyên nhân, rất có thể trong giấc ngủ cô đã làm động tác quyến rũ hơn nữa còn phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ, nếu không thì sao chiếc chăn đang đắp trên người cuộn thành một trái bóng.

Nghĩ đến hành động đáng xấu hổ vừa rồi của mình ngay cạnh anh rể, mặt Tiêu Tiểu Nghệ càng nóng bừng, một dòng điện ấm áp từ bụng dưới phun ra, tràn ngập hạ thể vốn đã ướŧ áŧ của cô, hai chân chồng lên nhau bất giác cọ xát, trong cổ họng không nhịn được phát ra một tiếng ưʍ.

Lam Chí Vĩ, người có vẻ đang tập trung xem trận đấu, sau khi nghe thấy âm thanh đó thì cơ thể liền căng thẳng, ngay cả cơ mặt cũng căng lên.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khoảng chưa đến ba giây, sau khi giằng co, Lam Chí Vĩ hơi cứng ngắc quay đầu lại.

Màn đêm tối mịt, nhưng đôi mắt của Lan Chí Vĩ vẫn sáng, giống như những vì sao trên bầu trời đêm, Tiêu Tiểu Nghệ luôn cho rằng Lan Chí Vĩ rất nghiêm túc khi anh không cười, nhưng bây giờ biểu hiện trên khuôn mặt của Lam Chí Vĩ còn nghiêm túc hơn mọi khi cô thấy, môi mỏng mím chặt, l*иg ngực đỏ thẫm, sườn mặt căng ra, cánh mũi và hơi thở dồn dập.

Từng đợt du͙© vọиɠ nắm lấy cổ Tiêu Tiểu Nghệ khiến cô khó thở, cô không dám trực tiếp nhìn trộm Lan Chí Vĩ, mà chọn nhìn chính mình và anh rể qua phản chiếu của gương.

Bị anh rể nhìn chằm chằm, Tiêu Tiểu Nghệ theo bản năng nằm yên bất động, nhưng có một ý niệm nói cho cô biết anh rể cô muốn nhìn thêm một số hình ảnh, cô cũng muốn, cô muốn cho anh rể nhìn thân thể của mình làm nam căn dưới thân anh hấp thu chút dinh dưỡng du͙© vọиɠ nên cô ỷ mình bây giờ đang nằm mơ nhẹ nhàng cọ xát hai chân vặn vẹo thân tạo ra một trận rêи ɾỉ.

Lần này ánh mắt Lam Chí Vĩ không giống như nãy chỉ ngắn ngủi lướt qua

Động tác của Tiêu Tiểu Nghệ bất giác càng ngày càng lớn, không phải bởi vì cô mạnh bạo, mà là bởi vì du͙© vọиɠ trong cơ thể cô cấp bách muốn phát tiết.

Nhìn thấy dây váy trên vai mình trong gương ngày càng rơi xuống do xoay người, Tiêu Tiểu Nghệ trong lòng càng có ý nghĩ mạnh mẽ, cô bắt đầu cố ý vặn mình, ép hai chân vào váy trong. Nó giống như một con bướm đang cố thoát ra khỏi cái kén của chính nó.

Với sự cố gắng không ngừng của Tiêu Tiểu Nghệ , ngực bên phải đã hoàn toàn nhảy ra khỏi chiếc váy, ngay lúc đó thậm chí nó còn phát ra tiếng “thịch”, hơi thở nặng nề của Lam Chí Vĩ ngưng trệ trong giây lát, sau đó càng trở nên gấp gáp hơn.

Rốt cuộc, do ly rượu tráng dương cộng với “Giấc mộng xuân” của cô em vợ, Lam Chí Vĩ luôn quyết đoán giờ đây lại không áp chế được du͙© vọиɠ của mình, đưa tay về phía dưới hai chân, bất quá anh không có cởϊ qυầи ngủ và cũng không sờ tay vô trong, mà cách quần ngủ hung hăng đè xuống côn ŧᏂịŧ cứng ngắc song song với hai chân, ngồi trên sô pha mông hơi đĩnh động nhẹ.

"Hmm ..." Một tiếng gầm gừ bị bóp nghẹt phát ra từ cổ họng anh.

Âm thanh lọt vào tai Tiêu Tiểu Nghệ và trực tiếp làm tan chảy não bộ của cô.

Du͙© vọиɠ dâng trào, Tiêu Tiểu Nghệ không còn thỏa mãn khoe vυ' với anh rể, nhớ tới mình không mặc qυầи ɭóŧ, lần này thay vì đề phòng như trước, thay vì thận trọng như trước. Cô giả vờ thay đổi tư thế ngủ hai lần khiến cho làn váy bị vén lên, cả phần bụng dưới cũng lộ ra vì vận động quá mạnh, lúc này toàn bộ bộ phận kín đáo trên cơ thể của Tiêu Tiểu Nghệ đều lộ ra trước mặt anh rể.

Môi âʍ ɦộ đóng chặt không giữ được dịch thủy dâng trào, dâʍ ŧᏂủy̠ vì vậy chảy dọc xuống đùi, Tiêu Tiểu Nghệ muốn anh rể nhìn thấy hình ảnh da^ʍ mĩ này, nhưng vì hai người ngồi nằm chung một hướng nên Lam Chí Vĩ chắc chắn không thể nhìn thấy.

Nhưng loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này đối với anh cũng đủ rồi, tần suất động tác trên mông của Lam Chí Vĩ tăng tốc và trầm trọng hơn, ngay cả ghế sô pha đều chấn động, sau vài giây, Lam Chí Vĩ dừng lại, cầm điều khiển từ xa trên tay lên tắt TV, đứng dậy nhặt tấm chăn rơi xuống, nhẹ nhàng đắp lên người Tiêu Tiểu Nghệ.

“Liền … như vậy sao…?”

Tiêu Tiểu Nghệ lúc đầu còn khó hiểu, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Lam Chí Vĩ đang cúi xuống đắp chăn cho mình, côn ŧᏂịŧ anh vẫn cứng ngắc muốn nổ tung.

“Chắc là anh về phòng tìm chị gái, đó không phải kỳ vọng của mình sao?”

Dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô vẫn không giấu được sự mất mát.

Tuy nhiên, sau khi đắp chăn cho Tiêu Tiểu Nghệ, Lam Chí Vĩ không quay trở lại phòng như cô nghĩ mà quay trở lại ghế sô pha, không biết có phải cố ý hay không, anh lại gần với Tiêu Tiểu Nghệ hơn, giống như khi đi học vậy. Ở cùng một khoảng cách, hai bên có thể giơ tay với tới nhau.

Hôm nay phòng khách kéo rèm cửa, ánh trăng không thể xuyên vào, trên sô pha Lam Chí Vĩ đình trệ một lát rồi trượt dài thân thể xuống, làm ổ giữa sô pha, sau đó anh tự cởi bỏ quần đùi của mình xuống đầu gối, con thú bị cầm tú cả một buổi tối không chờ kịp mà nhảy ra ngoài, ánh sáng quá mờ, Tiêu Tiểu Nghệ thấy không rõ lắm, nhưng chiều dài và sự thô to hoàn toàn phù hợp với tỷ lệ chiều cao của Lam Chí Vĩ, trong không khí cô ngửi được nồng đậm hương vị hormone nam giới.

“Tại sao?”

Lam Chí Vĩ không nhìn thân thể của cô thì có thể lý giải, nhưng tại sao anh thà thủ da^ʍ còn hơn quay về phòng tìm chị gái?

Sự nghi ngờ chợt lóe rồi biến mất, hình ảnh trước mắt làm cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tay Tiêu Tiểu Nghệ trong chăn lặng lẽ rờ xuống hai chân mình, động tác giống như anh rể, cùng anh tự an ủi chính mình, nhịp điệu giao thoa, tần suất đồng đều…