Rốt cuộc Quỳ Liên đã ra tay từ bao giờ?
Chuyện này Khương Hy không biết được, hắn chưa bao giờ buông lỏng linh thức của mình nhưng kể cả thế vẫn không thể phát hiện ra nàng.
Chuyện này làm hắn nhớ đến tình huống của ba đệ tử Thần Điện trước đó, hắn vốn nghĩ đó là do Ảo Thuật nhưng dường như sự thật không phải vậy.
Hắn tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt phủ lên không ít tử khí. Sắc mặt của Qùy Liên cũng không tốt, khắp nơi trên người nàng cũng không thiếu máu tươi bám đầy.
Trảm Tự Phù không dễ thoát, nàng thoát được tự nhiên phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng đổi lại, nàng cũng được lợi không kém.
Quỳ Liên nổi lên sát khí, huyết vụ xuất hiện bám đầy trên người Khương Hy, bàn tay của nàng đột nhiên hóa thành một màu đỏ như máu.
“Thần thông - Huyết Thủ Tu La”.
Thể nội Khương Hy chấn động mạnh, miệng hắn trào ra một bãi máu tươi, hai mắt của hắn cũng chuyển thành sát khí, một chỉ ngay lập tức đánh ra.
“Thần thông - Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.
Một chỉ này không còn màu sắc lam quang như trước nữa mà giờ đây đã mang theo bạch quang hùng hậu của nhân tức đánh thẳng vào bả vai còn lại của Quỳ Liên.
Đồng thời, Khương Hy cũng nhanh chóng lùi lại phía sau để thoát khỏi bàn tay đỏ như máu kia đang hấp thụ máu tươi ở trong người.
Hắn không biết Huyết Thủ Tu La là thần thông thế nào nhưng nhìn vào việc nàng sở hữu Thay Xà Đổi Cột của Sâm La Quỷ Môn thì nàng sở hữu thêm một thần thông của Huyết Sát Thần Giáo cũng không phải chuyện lạ.
Ma Đạo quả nhiên tàn độc, chiêu nào chiêu nấy đều là vì hại người mà ra.
Hắn lùi ra phía sau nhưng đồng thời cũng cong người ra sau kéo theo Quỳ Liên, một cước ngay lập tức xuất ra đánh thẳng vào chỗ vết thương ban đầu của nàng.
“Thiên Nguyệt Thoái Phá - Khuyết Nguyệt”.
Khương Hy ẩn tàng một chiêu này từ đầu đến giờ nên Quỳ Liên về căn bản không thể nào đoán ra nổi hắn còn một chiêu thức này.
Nàng mở to mắt chấn kinh rồi lãnh trọn một chiêu này, thân thể của nàng văng ra xa lăn dài trên mặt tuyết rồi phun ra một ngụm máu tươi, mi tâm nhíu lại đầy đau đớn, thể nội của nàng chấn động không ngừng, một vài nội quan đã bị một chiêu này đánh dập nát rồi.
Khương Hy cũng phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã ra đất, sát chi ý cảnh phát huy tác dụng của mình, ổ bụng rách toát của hắn không ngừng tuôn ra máu tươi.
Hắn cảm nhận được thể nội của mình vừa bị mất thứ gì đó rất lớn nhưng hắn tạm thời chưa biết được gì.
Thương thế bây giờ của hắn cực kỳ khủng khϊếp, so với lần bị Thẩm Hạo xử lý tự nhiên không kém bao nhiêu nhưng loại thương thế này lại dễ khiến hắn chết ngay tại chỗ.
Pháp lực trong thể nội hắn ngay lập tức vận lên ngăn chặn không cho máu tươi tràn ra bên ngoài, coi như hắn là Trúc Cơ cảnh trung kỳ thì lượng sinh mệnh lực của hắn cũng chống không lại vết thương này.
Hắn đưa tay lên chặn ổ bụng lại thì hai mắt lập tức mở to ra sợ hãi.
Bụng của hắn... lõm vào trong?
Hắn còn nghĩ mình nằm mơ nhưng không phải, cảm giác này rất chân thực, bụng của hắn xác thực bị lõm vào ở bên trái.
Hắn hoảng sợ nhìn về phía Quỳ Liên, nàng bây giờ cũng chật vật không kém nhưng hắn sẽ không quản nàng chật vật thế nào bởi ánh mắt của hắn bây giờ đã nhìn về phía bàn tay đầy máu kia.
Nàng đang nắm lấy một thứ lớn bằng bàn tay của hắn, nàng cầm nó rất nhẹ nhàng, hơn nữa nhìn vào ánh mắt hung ác đó, hắn đương nhiên biết nàng cố tình.
Nàng... dám moi dạ dày của hắn ra bên ngoài.
Khương Hy chưa phải chưa nhìn thấy dạ dày của mình bao giờ, dù sao ngày trước làm Thần Y thì hắn cũng hay dùng linh thức nghiên cứu thể nội của bản thân mình.
Chỉ có điều đây là lần đầu hắn nhìn thấy dạ dày của mình bằng mắt thật.
Nhưng chuyện không chỉ dừng lại đó, Quỳ Liên biết hắn đang nhìn sang bên đây nên đột nhiên nàng lại nổi lên một ý đồ nào đó.
Nàng từ tốn đưa dạ dày của hắn lên trên miệng rồi cắn xuống một miếng.
Hai mắt nàng nhắm nghiền lại tựa như đang thưởng thức một món mỹ vị vậy.
Thấy vậy, hắn liền nhịn không được phun ra tiếp một ngụm máu. Tấm Ngân Diện che chắn hết mặt hắn nên về cơ bản thì một phần máu bị lưu lại ở bên trong, phần còn lại thì chảy ra ngoài.
Mặt hắn bây giờ đều đã phủ lên một màu đỏ của chính bản thân mình rồi.
Khí tức tử vong mỗi lúc một kéo lại gần, Khương Hy sợ hãi đến độ không thể nghĩ thông được gì cả. Nhưng bản thân hắn lại sợ chết nên khi tử vong càng ngày càng đến gần, đầu óc của hắn lại nhanh nhạy một cách lạ thường.
Hắn ngay lập tức rút ra một bình ngọc nhỏ bằng một ngón tay cái rồi nhanh chóng mở ra đổ thẳng lên vùng ổ bụng.
Một cỗ khí tức sinh mệnh ngay lập tức liền tỏa ra từ trong thể nội.
Khương Hy tiêu tốn hết toàn bộ điểm cống hiến của mình ở Dạ Ma để đổi năm giọt Sinh Mệnh Thủy. Phải biết là điểm cống hiến của hắn từ trước đến nay chỉ mới được dùng ở Thay Xà Đổi Cột thôi.
Cho nên hơn mười năm tích lũy điểm cống hiến thì Khương Hy đã đạt đến một con số khiến không ít sát thủ ao ước không thôi.
Từ đó hắn mới đủ sức để đổi lại Sinh Mệnh Thủy đắt đỏ.
Hắn đổi năm giọt thì hai giọt đã dùng để khôi phục lại mắt do họa Thiên Nhãn Phù thất bại, còn ba giọt hắn vẫn chưa dùng.
Bây giờ, hắn trực tiếp sử dụng một giọt để chữa trị thương tích trong thể nội. Sinh Mệnh Thủy rất đáng sợ bởi ngoại trừ khôi phục thọ nguyên bị mất không do năm tháng ra thì nó còn có thể tái tạo cơ thể.
Dạ dày của Khương Hy hiện nay đã ‘táng thân’ trong miệng Quỳ Liên rồi, cho nên hắn phải ký gửi hi vọng vào ba giọt Sinh Mệnh Thủy này.
Số lượng đúng là ít ỏi đến thảm thương nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Sinh mệnh lực tỏa ra mỗi lúc một nhiều, sát chi ý cảnh đang cố gây rỉ máu ở vết thương của hắn bây giờ đã triệt để biến mất, ngoài ra hắn cũng cảm giác có chút nóng ở trong thể nội.
Đây là dấu hiệu của việc tái tạo dạ dày, thấy vậy, hắn liền vội vàng vận pháp lực lên thủ hộ khu vực đó.
Sau đó, hắn nhanh chóng chịu đau chống người chật vật đứng dậy rồi ném một trương phù về phía Quỳ Liên.
Quỳ Liên đang ăn dạ dày của hắn nhưng cũng không phải không có đề phòng, nàng nhanh chóng xuất ra trường tiên như muốn đánh nát đạo phù đó.
Nhưng Khương Hy nhanh hơn, hắn đã niệm chú thành công, trương phù kia đột ngột sáng lên một luồng bạch quang, hư ảnh phù văn xuất hiện lít nha lít nhít không ngừng.
Ánh mắt Quỳ Liên liền nhảy lên một cái, nàng vội vàng vận thân pháp lùi ra sau.
Bạch quang bùng nổ, một đoàn vân vụ khổng lồ ngay lập tức xuất hiện che khuất hết tầm nhìn, bán kính một trăm mét xung quanh không nơi nào không xuất hiện vân vụ cả.
Khương Hy cũng nhận cơ hội này dùng Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thần Hành Thiên Nhai Phù chạy đi mất, lúc đi vẫn không quên ném Dục Hỏa ra thiêu đốt vết máu trên tuyết của bản thân.
Ánh mắt như có như không nhìn về một khoảng không trên bầu trời.
...
...
Vân vụ nhiều vô kể, Quỳ Liên không dám xem nhẹ, ban nãy nàng đã cảm ứng được cỗ khí tức sinh mệnh ở chỗ Khương Hy, cho nên nàng biết hắn có thủ đoạn chữa trị thương thế của bản thân.
Mất cái dạ dày trên tay nàng đây chưa chắc đã gϊếŧ nổi hắn.
Nghĩ vậy, nàng liền huy động trường tiên trong tay thành từng vòng xoắn tạo ra một cơn gió lốc thổi bay đi số vân vụ kia.
Vân vụ tản ra, đối diện với nàng là một vùng tuyết trắng cùng núi đá, thân ảnh của Khương Hy từ lâu đã mất dạng.
Bất quá nàng cũng không dám buông lỏng cảnh giác của bản thân, trong mắt nàng, thủ đoạn của người này nhiều vô kể, thực lực cũng thuộc vào hàng khó chơi.
Nàng duy trì trạng thái này cũng được một đoạn thời gian tương đối dài rồi mới thu lại linh thức của bản thân.
Đột nhiên, nàng phun ra một ngụm máu tươi rồi ngồi gục xuống dưới tuyết, khí tức uể oải đến không thể uể oải hơn.
Giữa lúc này, một bàn tay bất ngờ chạm vào lưng nàng, một luồng khí ấm bất ngờ chảy vào trong thể nội giúp nàng ổn định lại thương thế cùng khí tức.
Quỳ Liên cảm nhận được khí tức này thì nội tâm mới thực sự nhẹ nhõm, nàng vội vàng quay người lại cung kính hành lễ nói:
“Đa tạ Bạch gia gia”.
Bạch gia gia trong lời nàng là một lão nhân trắng toát từ đầu đến chân, từ đầu tóc đến y phục không khác gì Thương Nguyên là bao.
Nếu có khác thì chỉ khác ở dung mạo cùng khí tức âm lãnh phát ra mà thôi.
Thương Nguyên thời trẻ là mỹ nam tử nên khi già đi cũng mang hình dáng một lão nhân hiền hậu đẹp lão.
Còn Bạch gia gia thì sở hữu dung mạo bình thường hơn, đặc biệt trên con mắt bên trái của lão có một vết sẹo dài trông rất dữ tợn.
Bất quá ánh mắt lão nhìn Quỳ Liên lại hòa ái chiều chuộng hết mực, lão mỉm cười nói ra:
“Thương thế của con còn nặng, tranh thủ hấp thụ thiên địa linh khí từ dạ dày của tên tiểu tử kia đã”.
Nghe vậy, nàng nhẹ nhàng gật đầu rồi lại tiếp tục đưa dạ dày của Khương Hy lên miệng rồi cắn mốt miếng.
Nếu để ý kỹ thì thần sắc của nàng hẳn cũng không nguyện ý ăn thịt người lắm, nhưng Bạch lão nhân kia nói không sai, thiên địa linh khí từ thịt của Khương Hy xác thực rất nồng đậm.
Bản thân hắn tu luyện Nguyên Anh công pháp nên độ tinh thuần của pháp lực không cần phải bàn, máu thịt của hắn được số pháp lực này ôn dưỡng từng ngày từng đêm một nên có thể thành thật nhận xét một câu:
Ăn ngon!
Chỉ là khung cảnh này không được Khương Hy biết mà thôi nên trong đầu của hắn bây giờ hẳn cũng chỉ nghĩ đến chuyện nàng là ma nữ uống máu ăn thịt người.
Dạ dày của hắn tương đối lớn nên Quỳ Liên cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ mới ăn hết được, đồng dạng khí tức của nàng cũng dần dần trở nên ổn định hơn rồi.
Chí ít hiện tại không tiện xuất thủ nhưng đi lại thì vẫn bình thường.
Nàng quay người lại hành lễ với Bạch lão nhân:
“Bạch gia gia, tình huống của ta đã ổn rồi”.
Bạch lão nhân mỉm cười gật đầu rồi ra hiệu cho nàng ngồi xuống hướng đối diện, nàng cũng mỉm cười ngoan ngoãn ngồi xuống, bộ dáng hiền dịu hơn không ít.
Lão nói ra:
“Thực lực của tiểu tử đó như thế nào?”.
Quỳ Liên suy ngẫm một chút rồi thở dài nói ra:
“Hắn rất mạnh, cũng đủ nhẫn, tình huống nguy hiểm đến vậy mà hắn vẫn dám ẩn tàng thực lực. Mặt khác, hắn chiến đấu rất cẩn thận nhưng vì thế thi thoảng vẫn do dự không thẳng tay được. Bất quá hắn đích xác là đối thủ rất khó chịu”.
Nghe vậy, Bạch lão nhân liền đưa tay lên vuốt chòm râu của mình rồi cười đáp:
“Trước giờ chỉ có Thánh Tử Huyết Giáo mới khiến con khó chịu, bây giờ Dạ Ma lại xuất ra được một nhân vật không tồi”.
Quỳ Liên nói tiếp:
“Bạch gia gia, người nhận ra hắn thuộc môn phái nào không?”.
Bạch lão nhân mỉm cười đáp lại:
“Không nhận ra nhưng cách đấu pháp của hắn tương đối thuần thục, không giống như một người ba mươi tuổi có thể tích lũy ra được.
Mặt khác, hắn tu luyện cả dục công lẫn mị công đến một mức độ cực kỳ tinh thâm, ta không dám chắc lắm nhưng đây có khả năng cao là căn cơ pháp lực của hắn”.
Nghe vậy, Quỳ Liên liền nhíu mày nói ra:
“Hợp Hoan Minh Tông? Không thể nào, thực lực của Thánh Tử bên đó ta hiểu rõ, đến vạt áo cũng không thể nắm lấy chứ đừng nói là đả thương ta đến bực này”.
Bạch lão nhân từ tốn đáp lại:
“Ta cũng không nghĩ đến Hợp Hoan Minh Tông, dù sao Ma Đạo nhất mạch chúng ta vẫn luôn đoàn kết không nội chiến cho đến khi diệt được Thập Đại Chính Phái. Hoan Tông kể cả có khúc mắc với Ma Cung chúng ta thì cũng sẽ không xuất thủ với con được.
Chỉ là căn cơ pháp lực cùng dung mạo của hắn lại phù hợp với tiêu chuẩn của Hoan Tông không ít.
Ài, khó nghĩ, khó nghĩ...”.
Bạch lão nhân lắc đầu.
Thấy vậy, ánh mắt Quỳ Liên bất chợt lướt qua một tia tinh quang, nàng vội nói ra:
“Bạch gia gia, người thấy được dung mạo của hắn?”.
Bạch lão nhân gật đầu đáp lại:
“Tấm Ngân Diện kia có thể ngăn tu sĩ dùng linh thức dò xét nhưng không ngăn được thần thức của ta. Hắn rất cẩn thận, trừ bỏ Ngân Diện ra thì bên trong còn có thêm môt lớp dịch dung có thể ngăn cản dò xét không kém chút nào”.
Quỳ Liên từ tốn nhích người lại gần lão một chút rồi mỉm cười nói ra:
“Bạch gia gia, người có thể miêu tả dung mạo của hắn được chứ?”.
Bạch lão nhân đưa tay xoa đầu nàng rồi mỉm cười đáp lại:
“Quy củ của Dạ Ma rất khó chịu, ta không thể nói cho con được, bên đó không thiếu mấy lão quái vật đang nhìn chằm chằm vào ta đâu”.
Nghe vậy, Quỳ Liên liền có chút chán nản bất quá nàng thông minh hơn người, đương nhiên nghe ra được mấy lời ‘vu vơ’ trước đó của Bạch lão nhân.
‘Dung mạo phù hợp với tiêu chuẩn của Hoan Tông’.
Lão đã nói như vậy.
Tiêu chuẩn này rất có ý vị, khóe miệng nàng liền khẽ cong lên đầy thu hút. Nàng liếc ánh mắt nhìn về một phương trời vô định, trong đầu nghĩ gì không ai biết được.