Kinh Doanh Dưới Âm Phủ

Chương 1

Một năm sau kể từ ngày qua đời, tôi quyết định bắt đầu kinh doanh nhỏ dưới âm phủ.

Sau một thời gian dài điều tra, tôi phát hiện dưới âm phủ chẳng có nổi một cửa hàng tình nhân.

Tìm thấy cơ hội kinh doanh, tôi lập tức lấy hết tiền tiết kiệm ra mở cửa hàng.

Địa điểm thì có, nhưng hàng biết nhập từ đâu?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi hạ quyết tâm tìm đến người bạn trai hồi xưa.

Tôi dùng số vàng cuối cùng đút lót cho Mộng Quan, tối đến đi vào giấc mơ của bạn trai.

“Chồng ơi, chồng à, người ta nhớ chồng nhiều lắm.”

Một năm không gặp, Lục Uyên dường như đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.

Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ mà hồi đó tôi đi mua cùng anh, mái tóc lâu ngày không được cắt tỉa nằm mềm mại trên đầu, dáng người gầy hơn trước rất nhiều, may mắn thay, khuôn mặt đẹp trai không góc chết không thay đổi.

Anh trống rỗng nhìn tôi, mắt cứ lờ mờ hờ hững.

Tim tôi như thắt lại, tên chó chết này đừng nói là quên tôi rồi đó nha!

Ngay khi tôi muốn làm gì đó để khơi gợi trí nhớ kém cỏi của anh, cuối cùng Lục Uyên cũng “ừm” một tiếng như đã trả lời.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, còn nhớ tôi là tốt.

Tôi chỉ có xíu tiền nên Mộng Quan chỉ cho tôi năm phút để đi vào giấc mộng.

Không kịp kể lại tình cũ, tôi chỉ có thể bất chấp mặt dày dựa sát vào người Lục Uyên “Chồng à, không có anh bên cạnh em cô đơn quá, ví bằng anh có thể giúp em được thì tốt quá rồi.”

“Ồ? Giúp kiểu gì?”

“Dễ lắm, chỉ cần gửi em một số công cụ DIY gì đó là được rồi.”

Thời gian có hạn, vậy nên tôi đưa ra tất cả danh sách mua hàng đã lên kế hoạch từ trước cùng một lúc.

Giây sau, tôi phát hiện tai của Lục Uyên….bằng mắt thường cũng thấy được nó đang đỏ lên.

Anh dường như muốn nói điều gì đó, nhưng tôi không có thời gian để nghe, Mộng Quan đã kết thúc cõi mộng của tôi.

Lúc trở về, tim tôi thấp thỏm không yên, thật ra tôi cũng không chắc liệu Lục Uyên có đốt thứ này cho tôi không, tôi một chút của cũng không có.

Cũng đã chết một năm rồi mà anh chàng này thậm chí còn chưa đốt được cho tôi một tờ tiền nào.

Nhưng ngoài anh ấy ra, tôi cũng không biết nên tìm ai.

Tôi không thể để cha mẹ già của mình đốt cho tôi những thứ này!

Sau khoảng ba bốn ngày sốt ruột chờ đợi ở trạm dịch tiền tệ, ngay khi tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã thất bại, cuối cùng tôi cũng đã nhận được gói hàng trên dương gian gửi xuống.

Nhìn thấy chữ “Uyên” như rồng bay phượng múa trên gói hàng, tôi vui mừng khôn xiết.

Mở ra, danh sách tôi đã gửi trong cõi mộng một cái cũng không thiếu.

Trời ơi, lần này Lục Uyên rốt cuộc cũng làm chuyện nên người rồi!

Những thứ mà Lục Uyên gửi cho tôi thực sự có thể nói là hàng độc ở âm phủ- duy nhất.

Suy cho cùng, chả ma nào dám để gia đình đốt mấy thứ này cả?

Cửa hàng vừa khai trương đã ngay lập tức thu hút vô số hồn ma đặt hàng.

Rất nhanh, tất cả các mặt hàng đều được bán hết.

Giá để ma về báo mộng cho người nhà là không hề rẻ nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý chí kiên cường bất khuất không ngại gian khổ làm giàu. Tôi góp nhặt hết tiền mình lao động kiếm được gần đây hùng dũng oai vệ đi đến văn phòng quản lý giấc mơ. Dồn hết đồng xu cắt bạc đưa cho Mộng Quan.

“Lần này, về một tiếng!”

Lục Uyên rất ít ngủ, sau mấy tiếng đồng hồ ngồi chơi với Mộng Quan, cuối cùng tôi cũng đợi được người này ngủ say.

Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã ba giờ sáng.

“Anh đi ngủ cũng trễ quá rồi.”

Lục Uyên hình như vẫn đang ở công ty, áo sơ mi hơi nhăn lại, hai má tái nhợt hơi ửng đỏ hệt như vừa mới đi xã giao về, cả người nằm dài lên ghế sô pha trong phòng làm việc.

Tôi bước tới, hít hít “Còn uống rượu nữa chứ?”

Người bên kia nhìn tôi ngây người vài giây, sau khi xác nhận tôi là ai, anh từ từ thu lại ánh mắt, nói “ừm” một lần nữa.

Dù sao tôi cũng có nhiều thời gian nên tôi chỉ khoanh chân ngồi xuống “Anh phải tự chăm sóc sức khỏe của mình chứ. Còn trẻ mà cứ thức khuya với uống rượu. Anh có biết em đã đợi cho đến khi anh đi ngủ bao lâu rồi không. ”

Còn khiến em phải nộp thêm 100 tiền vàng cho Mông Quan nữa chứ.

Lục Uyên giễu cợt “Em mà còn quan tâm đến chuyện sống chết của anh à, đã một năm rồi cũng không thấy em tới tìm anh.”

“Em đương nhiên quan tâm rồi! Chỉ là, chỉ là trước kia không có cơ hội thôi, hiện tại không phải em tới rồi sao.”

Tôi mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ vạn nhất Lục Uyên thật sự chết thì không phải là không có người xuất hàng cho mình à.

Tôi gãi gãi đầu “Cái đó, mấy thứ lần trước anh đốt cho e mem nhận được rồi.”

Lục Uyên nhướng mắt, đợi tôi nói tiếp.

Tôi nuốt nước miếng “Ý là, anh đốt thêm cho em được không?”

Nghe đến đây, Lục Uyên mỉm cười.

Anh cười đến nỗi cái răng khểnh nhỏ bị che khuất cuối cùng cũng lộ ra.

“Trần Niệm An, có phải em đang nuôi chó sau lưng anh không?”

Tôi lắc đầu như trống giã “Tuyệt đối không có đâu, em chỉ tự chơi một mình thôi…”

“Em thích chơi như thế, sao lúc còn sống không nghĩ đến chuyện chơi với anh?”

Không nghĩ đến chuyện chơi với anh…

Chơi với anh…

Một loạt hình ảnh không được kiểm duyệt xuất hiện trong tâm trí tôi, tôi đỏ mặt chạy trốn khỏi giấc mơ.

Lúc tôi quay lại, Mông Quan đang vắt chéo chân chơi Tetris.

Này là máy chơi game dành cho trẻ em, năm ngoái vừa được con trai đốt cho.

Cậu ta cả ngày luôn mang theo, xem nó như đứa con.

Thấy tôi đi ra, cậu ta đút máy chơi game vào túi “Vẫn còn 20 phút nữa mà, sao cô ra sớm vậy?”

Tôi lại nghĩ đến lời nói của Lục Uyên, bất tri bất giác tự vỗ lấy mặt, ” 20 phút này lưu lại, lần sau dùng.”

Tôi nói xong, không đợi Mộng Quan đáp lại đã vội vàng chạy đi.

Cuộc đàm phán lần này đã thất bại.

Tôi không thể lừa Lục Uyên đốt thêm mấy thứ đó cho mình.

Mấy khách hàng ma cứ như đói khát đến cửa hàng giục tôi cả ngày, chuyện này thật sự khiến tôi sứt đầu mẻ trán.