Lục Tử nhìn bọn họ nói, “Chúng tôi phải về căn cứ, lão đại chúng tôi nói, nếu các người muốn đi cùng, chúng tôi có thể mang các người về căn cứ. Chuyện này các người tự mình quyết định.”
Người nọ có chút do dự, “Anh chờ một chút, tôi cùng bọn họ thương lượng một chút.” Người này lập tức đi trở về, lúc này đây hắn cũng không đóng cửa, Lục Tử cảm thấy người này chắc là nguyện ý rời đi.
Rất nhanh có mười mấy người đi ra, những người này đều là người nguyện ý rời đi, bên trong những người này cũng bao gồm mấy cô gái.
Trạm xăng dầu dừng lại không ít xe, những người này cũng không mang đi nhiều đồ vật, dù sao vật tư nơi này cũng rất ít.
Nhìn những người rời đi, Lục Tử cảm thấy những người này rất thông minh. Những người này chọn mấy chiếc xe, xe đã sớm đổ đầy xăng, xem ra những người này muốn rời đi cũng không phải hiện tại mới quyết định.
Bọn họ vừa ra, cửa trạm xăng dầu tiếp tục đóng lại, không biết người nơi này tiếp tục lấy phương pháp gì để sống sót, dù sao qua một đoạn thời gian nữa tang thi sẽ tiến hóa, bọn họ cho rằng trốn ở chỗ này mà sinh tồn là chuyện rất khó rất khó.
Có xe Tần Hiểu Nguyệt bọn họ ở phía trước mở đường, đoạn đường này vẫn thực thông thuận, mà mộc hệ dị năng của Tần Hiểu Nguyệt cũng tăng lên một ít, hơn nữa trên đường đi Tần Hiểu Nguyệt nghĩ ra không ít cách công kích mới.
Chờ bọn họ trở lại căn cứ, sắc trời đã đen, giao ra người của nhiệm vụ cứu viện xong, Tần Hiểu Nguyệt bọn họ lấy được tích phân tới tay.
Còn nhiệm vụ Roland đằng chỉ có thể tạm thời để ở một bên. Tần Hiểu Nguyệt cùng Tiêu Thần rời khỏi đại sảnh nhiệm vụ đi thẳng về nhà, lúc đi đến cửa tiểu khu, bọn họ nghe được tiếng ồn ào ở cửa gần đấy, hình như bên trong còn có tiếng Tần Hiểu Mạt.
“Tôi nói rồi, các người muốn đi vào chiếm nhà ta, cần phải dẫm qua xác của tôi.” Tần Hiểu Mạt hừ lạnh một tiếng, “Nhân lúc anh chị tôi không ở nhà muốn khi dễ chúng tôi, các người mơ thật dễ.”
Lúc này, bên cạnh lại truyền đến tiếng Tần Mộng, “Như thế nào? Các người cảm thấy người nhà chúng tôi dễ khi dễ sao?” Tần Mộng nhìn nhóm người trước mắt này, đặc biệt là người phụ nữ đi đầu kia cô không thích nhất.
“Hừ, toà nhà này vốn dĩ chính là chỗ ở cho dị năng giả, nếu nơi này chỉ còn lại nhóm trẻ con các người, thì nhanh cút ngay cho tôi.” Người nói chuyện nói, đúng là người đã bị mất một đoạn ngón tay A Hoa
Lúc này Tiêu Thần đã đi tới, “Tôi nhớ rõ lúc trước tôi từng nói qua một câu, đừng để tôi bắt gặp anh khi dễ người nhà của tôi, nếu không hậu quả không phải anh có thể gánh được.” Tiêu Thần nói xong, trực tiếp đánh ra một đạo lôi, chặt đứt một cánh tay A Hoa.
“A!” A Hoa đau kêu ra tiếng, cánh tay hắn hoàn toàn xong rồi.
“A Hoa!” Triệu Kỳ vừa thấy tay A Hoa bị chặt đứt, cô ta cũng sợ tới mức một cú sốc.
“Triệu tiểu thư thật đúng là rất nhàn, thế mà lại mang một đám người đến nhà của chúng tôi khi dễ một đám trẻ nhỏ.” Lúc này Tần Hiểu Nguyệt đã tới trước mặt Triệu Kỳ, một cái tát trực tiếp đánh lên mặt cô ta.
“A, cô cũng dám đánh tôi.” Tay Triệu Kỳ run lên, tay cô ta chỉ vào Tần Hiểu Nguyệt lại không có dám đánh trả, “Thần ca ca, cô ấy đánh em.” Cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Thần, ủy khuất kể ra.
“Nếu dám khi dễ người nhà của tôi, thì phải bị đánh cho giác ngộ.” Tần Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
Tiêu Thần mắt lạnh nhìn cô ta, cũng không biết người phụ nữ này từ chỗ nào tới loại cảm giác tốt này, chẳng lẽ cho rằng mình sẽ giúp cô ta sao? Mạt Mạt dù sao cũng là em gái anh.
Thấy Tiêu Thần lạnh lùng nhìn cô ta không nói lời nào, Triệu Kỳ đi tới trước mặt anh, “Thần ca ca, sao anh lại có thể dung túng cho cô ấy đánh em?”
“Chê cười, cô không khi dễ người, sẽ có người đánh cô sao?” Tần Hiểu Mạt hừ lạnh một tiếng, hiện tại cuối cùng cô cũng có chút tự tin.
Lúc này cho dù là bình thường Triệu Kỳ giống như bạch liên hoa, cũng không chú ý tới A Hoa đã té xỉu ở một bên. Hiện tại cô ta chỉ lo cùng Tần Hiểu Nguyệt tranh sủng, chỉ tiếc, sủng này là tự cô ta cảm giác ra thôi.