Triệu Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Không an phận, không nghĩ tới cô lại cùng Thần ca ca về nhà.”
“Cho dù là tôi về nhà anh ấy thì liên quan gì đến cô? Có câu nói gọi là bắt chó đi cày xen vào việc người khác, tôi thấy cô chính là nhàn rỗi không có việc gì làm.” Tần Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói một câu, cô cũng không phải bùn niết, không có khả năng tùy ý để người khác khi dễ.
“Thần ca ca, anh nhìn cô ấy” Triệu Kỳ vừa nói vừa dậm chân trừng mắt nhìn Tần Hiểu Nguyệt phía sau Tiêu Thần.
Tần Hiểu Nguyệt còn đặc biệt chọc cô ta, còn nhảy chân kêu, “Tới nha, đánh tôi nha.”
Lúc này, Tần Ngọc Long không biết từ chỗ nào chạy ra tới, “Người phụ nữ chết tiệt, lại tới khi dễ mẹ tôi, cô chờ, tôi sẽ cho cô đẹp mặt.”
Tần Ngọc Long nói, chọc Tần Hiểu Nguyệt trừng mắt, hiện tại Triệu Kỳ cũng không biểu hiện yêu trẻ con như lúc trước, đôi mắt cô ta hung tợn nhìn thoáng qua Tần Ngọc Long, vốn dĩ cô ta cho rằng mình làm rất kín đáo, nhưng một ánh mắt này bị Tần Hiểu Nguyệt cùng Tiêu Thần xem ở trong mắt.
“Con trai, nhớ kỹ gương mặt cô ta, đây là một chó điên, về sau ra cửa trốn xa một chút, miễn cho bị cắn.” Tần Hiểu chỉ vào Triệu Kỳ nói.
“Mẹ, con nhớ kỹ.” Tần Ngọc Long rất phối hợp nói.
Hiện tại Triệu Kỳ càng tàn nhẫn nghiến răng nghiến lợi, cô ta cảm thấy đứa nhỏ này khẳng định không phải con Tiêu Thần, vì thế liền nói, “Cô tốt nhất nên mang theo đứa con hoang của cô ra khỏi nhà Thần ca ca.”
Lúc này Tiêu Thần lạnh lùng nói một câu, “Đây là nhà của tôi, đó là con trai tôi, từ khi nào việc con trai tôi ở nhà tôi lại đến lượt cô quyết định?”
“Thần ca ca, sao anh có thể có con lớn như vậy?” Triệu Kỳ chỉ vào Tần Ngọc Long trợn tròn đôi mắt, chuyện này căn bản không có khả năng, xem tuổi đứa nhỏ này, lúc ấy Thần ca ca rõ ràng còn ở nước ngoài.
“Cút! Về sau không có việc gì, đừng tới tìm chúng tôi gây phiền toái, cô thật sự rát phiền.” Tiêu Thần rống lên một câu với Triệu Kỳ.
“Thần ca ca, anh không thể bị cô ta lừa, năm sáu năm trước cô ta bất quá cũng chỉ 13-14 tuổi, cô ta không có khả năng sinh ra con của anh. Thần ca ca, anh đừng mắc mưu”
Tần Hiểu Nguyệt nghe đến mấy lời nói này lập tức hết chỗ nói, thì ra chỉ cần một người phụ nữ yêu một người đàn ông, thật sự giống như là mắt bị mù. Đứa con trai Tiểu Long này rõ ràng cùng Tiêu Thần là một khuôn mẫu khắc ra có được không?
“Lão ba, nhanh đóng cửa, chó điên này kêu to con đau đầu.” Tần Ngọc Long làm ra động tác đau đầu.
“Tuân mệnh con trai!” Tiêu Thần trực tiếp đóng cửa lại, Triệu Kỳ bị nhốt ở ngoài cửa ủy khuất rớt nước mắt, vì sao mỗi lần người bị tổn thương luôn là cô ta.
Tần Hiểu Nguyệt lắc đầu, “Tiểu Long, con lại đây.”
Tần Ngọc Long thè lưỡi, kinh hồn táng đảm đứng trước mặt mẹ, “Mẹ, con chỉ là thay mẹ giáo huấn cô ta một chút mà thôi.”
“Tiểu Long, con còn nhỏ, nhưng tuổi cô ta đã rất lớn, con nghĩ lại, nếu ba mẹ không ở nhà, vạn nhất cô ta tới tìm con gây phiền toái thì làm sao bây giờ?”
“Con có thể thuấn di, hơn nữa con cũng có hỏa hệ dị năng, con có thể thiêu chết cô ta.” Tần Ngọc Long hừ lạnh một tiếng nói.
“Thuấn di tạm thời không thể tùy tiện sử dụng trước mặt người khác, hỏa hệ dị năng tuy rằng có thể lộ ra, nhưng hỏa hệ dị năng của con vẫn quá yếu, cho dù là thiêu cũng không nhất định sẽ thiêu chết cô ta, chỉ cần cô ta phát ra một chút thanh âm, con sẽ bại lộ, không phải sao?” Tần Hiểu Nguyệt cùng Tần Ngọc Long giảng đạo lý.
“Bại lộ thì bại lộ, mẹ, mẹ không phải đã nói sao? Thực lực tuyệt đối ở trước mặt, cái gì cũng đều là hư ảo.” Tần Ngọc Long nghiêm túc chớp đôi mắt.
“Đạo lý thì là như thế, nhưng con hiện tại tuổi còn nhỏ a, con xác định con thật sự có thể cùng người trưởng thành đối kháng sao? Con phải biết rằng bà cô ta rất có thế lực, con có thể trăm phần trăm xác định thủ hạ của bà cô ta không có người có thể chống lại con sao?” Tần Hiểu Nguyệt nghiêm túc hỏi.
Tần Ngọc Long không lời nào để nói, “Mẹ, về sau con sẽ chú ý, cùng lắm thì về sau nhìn thấy cô ta con không khi dễ nữa.”
“Đã muộn, cô ta đã ghi hận con.” Tần Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu nói.