Hành vi hiện tại của Hoàng Hân, Tần Hiểu Nguyệt cùng Tần Hiểu Đông xem ở trong mắt, đây là hiệu quả bọn họ muốn.Rất nhanh bọn họ đã bị một đám người áo đen vây quanh, nhìn thấy Tần Hiểu Nguyệt bọn họ bị vây quanh, người xung quanh đều chạy ra, tuy rằng nơi này là sân bay, nhưng đối với loại xã hội đen này, mọi người vẫn rất sợ.
Hoàng Hân bị Tần Hiểu Nguyệt cùng Tần Hiểu Đông hộ ở bên trong, Tần Hiểu Đông hướng về phía những người đó nói, “Các người tốt nhất tránh ra, nếu không tôi sẽ không khách khí.”
Nhưng người vây quanh bọn họ nói, “Các người tốt nhất đem đứa bé giao ra đây, nếu không tôi sẽ không tha cho các người.”
Rất nhanh, bọn họ liền đánh nhau, trong lúc nhất thời toàn bộ hiện trường lâm vào hỗn loạn, Hoàng Hân trừ bỏ ôm đứa nhỏ không chặt, còn phải nỗ lực né tránh những người đó nhằm vào cô ta công kích, cô ta có chút sợ hãi, sớm biết như vậy, cô ta sẽ không ở Tần gia, dù sao cô ta cũng là một người yêu mạng.
Nhưng ở đây một lát, cô ta hoảng hốt phát hiện, đứa bé biến mất từ tay cô ta. Cô ta cũng không thấy rõ đứa bé biến mất như thế nào.
Lúc này Hoàng Hân thật khẩn trương, đột nhiên cảm thấy cảm giác ôm không còn, cô ta cả kinh kêu lên, “A, đứa bé bị cướp.” Tuy rằng cô ta sợ hãi kêu một tiếng, nhưng trên mặt cô ta lại hiện lên một tia vui mừng, tia vui mừng này bị Tần Hiểu Nguyệt cùng người mang đội công kích bọn họ đều xem ở trong mắt.
Người phụ nữ này có vấn đề, đội người kia rất nhanh đã xác định Hoàng Hân này có khả năng có vấn đề.
Tiếng kêu sợ hãi của Hoàng Hân lại làm mọi người xung quanh sôi nổi nhìn về phía cô ta, chỉ thấy đứa bé trong ngực cô ta đã không còn. Đám người kia vây quanh bọn họ cũng nhanh chóng tản ra, bọn họ cần nhận chỉ thị tiếp theo.
Tần Hiểu Nguyệt cùng Tần Hiểu Đông lộ ra dáng vẻ khẩn trương, nhìn khắp nơi, “Bị ai cướp? Đứa bé đâu?”
“Không biết, tôi cảm thấy cảm giác ôm không còn, sau đó đứa bé liền không còn.” Mặt Hoàng Hân có chút tái, hiện tại cho dù là ngốc tử cũng có thể nhìn ra, đám người kia tới cướp đứa bé vốn dĩ đã đi rồi, kết quả hiện tại lại xông tới, giống như còn theo dõi cô ta.
“Vừa rồi cô ôm còn tốt, đứa bé rốt cuộc đi đâu rồi?” Tần Hiểu Nguyệt lạnh giọng hỏi, biểu tình cô thực phẫn nộ, một chút cũng không giống giả bộ.
Tần Hiểu Đông thở dài một hơi nói, “Tìm, đứa bé không thấy thì tìm.”
“Tôi thật sự không biết, thật sự không biết con bé bị ai cướp đi rồi.” Tay Hoàng Hân đều có chút run lên, cô ta phát hiện rất nhiều ánh mắt không tốt.
“Lão đại, sao đứa bé đột nhiên không thấy?”
“Khẳng định cùng người phụ nữ ôm đứa bé kia có quan hệ, nghĩ cách bắt cô ta.”
“Vậy hai người còn lại thì sao?”
“Bọn họ bối cảnh quá sâu, chúng ta tạm thời không thể chọc.” Người nói chuyện rất nhanh lại xông tới.
Tần Hiểu Nguyệt đã nghe được những người đó nói, nhưng nhìn thấy những người đó hiện tại lại vây quanh lại đây, cô vẫn giả bộ một dáng vẻ thực khẩn trương, “Đem đứa bé trả lại cho chúng ta.”
Hiện tại Hoàng Hân vẫn như cũ ở dưới sự bảo vệ của Tần Hiểu Đông cùng Tần Hiểu Nguyệt, nhưng lúc những người này cô g kích tới thì liền tan rã, rất nhanh Hoàng Hân đã bị nhóm người này bắt đi.
Tần Hiểu Nguyệt cùng Tần Hiểu Đông còn giả bộ truy tìm, đuổi theo ra sân bay, sau đó bọn họ cũng thuận thế rời khỏi sân bay.
Tần Hiểu Nguyệt tới nơi không có người, cười trộm, để những người hỗn đản này cùng Hoàng Hân đấu đi, nếu người trọng sinh kia ở mạt thế sống mấy năm, khẳng định biết Hoàng Hân có không gian, đến lúc đó ha ha.
“Nguyệt Nhi, một chiêu này không tồi.” Tần Hiểu Đông cũng vui vẻ.
“Anh, chúng ta nhanh chóng trở về đi, từ giờ trở đi, có lẽ nhà chúng ta cũng là nơi quan trọng mà bọn họ kiểm tra.” Tần Hiểu Nguyệt biết những người đó sẽ không từ bỏ.
“Ân, anh đều nhớ mấy đứa nhỏ kia, chúng ta nhanh đi thôi, nhưng anh còn có cần làm chuyện.” Tần Hiểu Đông vừa đi vừa gọi điện thoại báo án, anh tìm chính là bạn học của mình, căn bản không cần bản thân mình đến hiện trường lấy lời khai.