—Quyển 4: Công tử xe tù—
Hương mai nhàn nhạt, cành khô đón chim xuân kêu to giữa núi rừng.
Xa xa trong núi có tường vây, trong rừng có mái hiên mơ hồn, xung quanh bướm hoa rộn ràng.
Vũ Kỳ Sâm mang theo Mộc Ngạn, Minh Dĩ Mạn bước nhanh lên núi, ba người đều có chút khẩn trương.
Sau khi ba người bọn họ điều tra xong chuyện của Cố Kinh Mặc, trở lại Duyên Yên các lại nghênh đón mấy vòng nghi vấn, đồng thời ở trong động phủ của sư phụ viết lại kỹ càng những gì trải qua.
Vốn cho rằng như vậy đã kết thúc, không nghĩ tới lần cuối cùng bị gọi đến, lại là Già Cảnh thiên tôn đích thân gặp bọn họ.
Bọn họ chưa hề nghĩ tới bối phận của họ nhỏ như vậy lại có một ngày có thể nhìn thấy lão tổ, còn được gọi riêng đến.
Ba người vốn tuân thủ quy củ, thời khắc này cũng loạn bước chân. Lúc sắp đi còn cố ý đi thỉnh giáo trưởng bối trong môn khi gặp Già Cảnh thiên tôn cần tuân theo cấp bậc lễ nghĩa thế nào, sợ làm Già Cảnh thiên tôn không vui.
Bên trong Thanh Hữu tự cấm ngự vật phi hành, bọn họ cũng không dám dùng kinh thân thuật, nghiêm chỉnh mà trèo đèo lội suối, đi qua bậc thang thật dài mới tới nơi Già Cảnh thiên tôn bế quan.
Nơi này gần như ngăn cách với đời, tĩnh mịch trong núi rừng, chỉ ở sườn núi có một nơi ở, nhìn nhạt nhẽo chẳng có gì đực biết, vậy mà lại là nơi ở của một nhân vật lớn.
Sau khi ba người hành lễ, thì được đệ tử phụ trách hầu hạ dẫn vào bên trong.
Mộc Ngạn quy củ đi theo đệ tử dẫn đường, vụиɠ ŧяộʍ truyền âm hỏi: "Trước kia Huyền Tụng ở chỗ này phụng dưỡng đúng không?"
Vũ Kỳ Sâm khẩn trương không chịu nổi, lập tức nhắc nhở: "Lão tổ có thể nghe được chúng ta truyền âm, ngươi chớ có mạo phạm."
Mộc Ngạn không dám lên tiếng nữa.
Đi qua con đường thật dài, cuối cùng bọn họ cũng tới căn phòng của Già Cảnh thiên tôn.
Sau khi ba người đi vào thì không dám ngẩng đầu, đến nơi thích hợp cung kính quỳ: "Đệ tử bái kiến Già Cảnh thiên tôn."
Trong phòng không ai đáp lại, người đang ngồi dường như không nghe được bọn họ nói gì, tĩnh tọa không đáp.
Ba người không dám lên tiếng nữa, nghiêm chỉnh quỳ.
Hồi lâu sau, Mộc Ngạn nhịn không nổi, muốn xem có phải Già Cảnh thiên tôn ngủ thϊếp đi hay không, thế là ngẩng đầu nhìn một cái.
Sau khi liếc trộm lập tức rụt đầu về, rất nhanh lại nhận ra điểm không thích hợp, ngẩng đầu lên lần nữa.
Cuối cùng, hắn dứt khoát ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào Già Cảnh thiên tôn, kinh ngạc đến không dám chớp mắt.
Vũ Kỳ Sâm nhanh chóng giật vạt áo Mộc Ngạn để hắn quỳ cho nghiêm chỉnh, Già Cảnh thiên tôn nổi tiếng xấu tính, nếu quỳ cũng không quy củ, sợ là mạng nhỏ của bọn họ khó bảo toàn.
Thế nhưng Mộc Ngạn lại không sợ chết lôi cả Vũ Kỳ Sâm dậy, để Vũ Kỳ Sâm nhìn.
Tiếp đó đến Vũ Kỳ Sâm cũng ngây ngẩn cả người.
Hành động của hai người bên cạnh quá kỳ lạ, làm Minh Dĩ Mạn cũng ngẩng đầu lên xem, đợi thấy rõ người sau lớp sa mỏng cũng ngây dại.
Ba tiểu đệ tử đần độn mà nhìn nam tử tóc bạc khoanh chân ngồi ở trong, biểu cảm ngu ngơ, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, còn tưởng là bản thân nằm mơ.
Căn phòng của Già Cảnh thiên tôn vô cùng đơn giản, Già Cảnh thiên tôn khoanh chân ngồi ở giữa bảo toạ hoa sen, dường như đang luyện công.
Giữa phòng trong và phòng ngoài ngăn cách bởi một tấm màn sa mỏng màu trắng, bị gió thổi thỉnh thoảng thì phất lên, khi thì rơi xuống.
Điều đó cũng khiến cho bọn họ có thể nhìn càng rõ ràng hơn.
Nam tử tóc bạc kia, ngoại trừ màu tóc và y phục, còn lại ngoại hình giống Huyền Tụng như đúc!
Không!
Căn bản chính là một người, ngay cả tư thế ngồi cũng giống nhau.
Lúc này, người ngồi xếp bằng cuối cùng cũng mở mắt ra.
Ba tiểu đệ tử đần độn trong nháy mắt hoàn hồn, một lần nữa quỳ lạy, Mộc Ngạn khẩn trương đến đập đầu xuống sàn gỗ, phát ra âm thanh thật vang.
Ngay sau đó hắn liền ảo não nghiến chặt hàm răng.
Huyền Tụng rũ mắt nhìn ba người họ, cũng không để ý tới, chỉ mở miệng hỏi: "Nhận ra rồi còn quỳ?"
Vũ Kỳ Sâm trả lời trước tiên: "Đệ tử không dám không quỳ! Trước đó không biết thân phận của lão tổ, có nhiều mạo phạm, xin lão tổ chớ trách."
Huyền Tụng đưa tay sửa sang tay áo của mình, thuận miệng hỏi: "Các ngươi nói với đám ngu xuẩn trong môn thế nào?"
Ngu xuẩn...
Lão tổ mắng đúng!
Trong mắt của lão tổ, bọn họ đều ngu xuẩn!
"Cẩn tuân lão tổ dặn dò." Vũ Kỳ Sâm trả lời.
Huyền Tụng cầm nội dung văn tự ba người bọn họ thuật lại lên, xem hết thì nói: "Coi như thông minh."
"Đa tạ lão tổ tán dương."
"Về sau giao cho ba người các ngươi một nhiệm vụ." Huyền Tụng mở miệng lần nữa.
Ba người lập tức trả lời: "Đệ tử lĩnh mệnh."
"Các ngươi tới tìm Cố Kinh Mặc, nghĩ biện pháp đi theo nàng, ta cũng sẽ đi theo nàng. Việc các ngươi cần làm, chính là sau khi hồn phách ta xuất khiếu, cam đoan Cố Kinh Mặc không phát hiện sơ hở, không thể nhìn thấu thân phận của ta."
Nhiệm vụ này làm ba người vạn phần nghi hoặc, Mộc Ngạn lại ngẩng đầu vụиɠ ŧяộʍ nhìn Huyền Tụng một cái.
Huyền Tụng cùng đối mắt với hắn, thấp giọng hỏi: "Làm sao?"
Mộc Ngạn lập tức quỳ an phận: "Không ạ!"
Huyền Tụng chỉ có thể kìm nén khó chịu giải thích: "Về sau có một khoảng thời gian ta muốn tới Phật Cổ Quật phá trận tìm thuốc. Nơi đó cơ quan hiểm ác, ta cũng không thể cam đoan có thể toàn thân trở ra, nói không chừng trạng thái tọa hóa giả chết sẽ tăng nhiều, các ngươi giúp ta đề phòng một chút, tránh bị nàng phát hiện."
Mộc Ngạn cuối cùng đã hiểu, cả gan hỏi: "Ngài là sợ bại lộ thân phận thì không thể ở lại bên cạnh Ma Tôn tiếp tục điều tra chuyện của nàng sao?"
"Cũng không hẳn." Huyền Tụng không biết nên giải thích với mấy vãn bối này không, cuối cùng cũng chỉ trả lời: "Ta sợ nàng náo loạn đòi đi cùng ta, trận pháp ở đó phức tạp, nàng quá ngốc, rất dễ lạc đường."
Ba người đều có chút khó xử, bọn họ có thể lấy lý do gì đi theo Cố Kinh Mặc đây?
Chẳng lẽ bọn họ lại mặc y phục Duyên Yên các đi theo Cố Kinh Mặc hành tẩu trong địa phận Ma Môn, thậm chí đi vào Thiên Trạch tông?
Mộc Ngạn nhỏ giọng lầm bầm: "Chuyện của Ma Tôn... Không phải đã điều tra tương đối đầy đủ rồi sao?"
"Ừm, cũng tương đối." Huyền Tụng trả lời thản nhiên: "Ta cần điều trị tốt thân thể của nàng, mới có thể để nàng gả vào Duyên Yên các."
Ba người đều nín lặng.
Trán Vũ Kỳ Sâm đổ mồ hôi lạnh, lão tổ muốn cưới Ma Tôn? Cưới? Cái này, cái này, cái này chẳng phải sẽ dẫn tới thiên hạ đại loạn?
Đây là vi phạm môn quy đi? Thật là đại nghịch bất đạo.
Thế nhưng mà... Dựa theo bối phận của Huyền Tụng, toàn bộ Tu Chân giới cũng không ai quản được hắn, hắn muốn cưới ai thì cưới.
Đây là phái lão tổ tới hòa thân với Ma Môn sao?!
Nếu như nói bọn họ ở bên nhau là giữ gìn hòa bình hai giới, có phải liền có thể thông qua?
Minh Dĩ Mạn lại là người có phản ứng bình thản nhất, trước đó nàng đã nhìn ra Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc dần dần lưỡng tình tương duyệt, hiện tại về với nhau cũng không kỳ quái.
Bây giờ, Minh Dĩ Mạn có ấn tượng vô cùng tốt với Cố Kinh Mặc, trong lòng mang ơn nàng ấy, cho nên đối với quyết định của Huyền Tụng, nàng rất tán thành.
Chỉ có Mộc Ngạn...
Cả người hắn choáng váng, miễn cưỡng duy trì tư thế quỳ quay đầu nhìn về phía Vũ Kỳ Sâm: "Hả?"
Thấy Vũ Kỳ Sâm dường như biết việc này, lại nhìn sang Minh Dĩ Mạn, Minh Dĩ Mạn ấy vậy mà càng không kinh ngạc, hắn vẫn ngơ ngác như cũ.
Chuyện như thế nào?
Sao lại thế này?
Xảy ra chuyện gì?
Cưới?
Bọn họ...... A?!!!!!
Sau khi Huyền Tụng an bài xong xuôi, nhỏ giọng nói một câu: "Ta phải hồi hồn về chỗ của họ, trước mắt bọn ta đang ở gần sườn núi Sa Lâm, nhanh tới."
Nói xong, nhắm hai mắt lại, trở về dáng vẻ ngồi điều tức.
Ba người lập tức hành lễ: "Cẩn tuân pháp chỉ của lão tổ."
Tiếp theo, ba người rời khỏi gian phòng.
Lúc rời đi, ba người đều có bộ dạng đần độn, Mộc Ngạn như là mất đi nửa hồn phách.
Tuổi hắn quá trẻ, trong nháy mắt phải tiếp nhận quá nhiều...
Kinh thì kinh, hoảng thì hoảng, vẫn làm theo mệnh lệnh của lão tổ.
Lúc ba người họ ngự kiếm đến sườn núi Sa Lâm, vẫn chưa thể nghĩ ra nên lấy lý do gì đi theo bên cạnh Cố Kinh Mặc.
Lúc Ba người đang ở cửa trấn thương lượng nên giải thích như thế nào thì vừa vặn gặp Vân Túc Nịnh mới tới.
Vân Túc Nịnh nhìn thấy ba người họ thì ngạc nhiên, hạ bội kiếm hỏi: "Vũ sư huynh, Mộc sư huynh, Minh sư muội, sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Ba người lập tức trả lời: "Đến tìm Ma Tôn."
Vân Túc Nịnh đánh giá thần sắc hốt hoảng của ba người, lại hỏi: "Không phải chuyện điều tra kết thúc rồi à? Chẳng lẽ Duyên Yên các vẫn không chịu tin Ma Tôn?"
Mộc Ngạn lập tức phủ nhận: "Không không không, là việc tư."
Vân Túc Nịnh nói: "Ta cũng muốn đi tìm Ma Tôn, cùng nhau vào đi."
Ba người chỉ có thể đuổi theo.
Bốn người đến nơi ở của Cố Kinh Mặc, Hoàng Đào đang cầm theo rượu đi về phía động phủ, sau khi nhìn thấy bọn họ thì rất kinh hỉ, hỏi: "Sao mọi người lại cùng nhau tới?"
Ba người Duyên Yên các vẫn không đáp được.
Hoàng Đào mặc dù buồn bực, nhưng vẫn mang bọn họ vào trong viện, nói: "Ma Tôn, Ma Tôn, tiểu đệ tử Duyên Yên các cũng tới."
Cố Kinh Mặc đang ngồi cùng Huyền Tụng ở trong viện nhìn địa đồ, thương nghị nên đi điều tra địa điểm khả nghi thế nào.
Ngay sáng nay, Cố Kinh Mặc mới nhận được tin tức, ở khu vực gần đây nhìn thấy hành tung của người đeo mặt nạ, bọn họ đang định tới dò xét một phen, không thể lúc nào cũng ngồi chờ chết được.
Ba người Duyên Yên các bây giờ biết được thân phận của Huyền Tụng, phản ứng bản năng muốn quỳ xuống hành lễ, lại miễn cưỡng nhịn được, chỉ khách khí vấn an: "Vãn bối bái kiến Ma Tôn, Huyền Tụng sư huynh."
Cố Kinh Mặc đưa tay nhận vò rượu, thuận miệng hỏi: "Ba người các ngươi có chuyện gì sao?"
"Có... Có..." Vũ Kỳ Sâm không biết nói dối, khẩn trương đến toát mồ hôi trán, còn sợ bị phát hiện nên chịu đựng không lau.
"Chuyện gì? Duyên Yên các phái các ngươi tới?"
"Không... Không phải..."
"Hửm?" Cố Kinh Mặc nhìn trạng thái của hắn, vô cùng nghi hoặc.
Minh Dĩ Mạn cũng gấp không chịu được, vụиɠ ŧяộʍ kéo tay áo Mộc Ngạn.
Mộc Ngạn dưới tình thế cấp bách liền thốt ra: "Vũ sư huynh đối với Vân cô nương nhớ mãi không quên, cố ý đến đây... theo đuổi!"
Vũ Kỳ Sâm kinh ngạc đến cả người cứng đờ, lúc nhìn về phía Mộc Ngạn dáng vẻ ôn nhu vẫn luôn giữ vững cũng không còn.
Mộc Ngạn lại thấy chết không sờn, ưỡn thẳng ngực, lặp lại lần nữa: "Vũ sư huynh lúc đến còn nói, đời này không phải Vân cô nương không cưới!"
Minh Dĩ Mạn cũng chỉ có thể hùa theo: "Không sai, chúng ta cũng ủng hộ Vũ sư huynh."
Trong nháy mắt, tình cảnh trở nên cực kỳ đặc sắc.
Vân Túc Nịnh sắc mặt âm trầm, nhìn Vũ Kỳ Sâm bằng ánh mắt lạnh lùng, thậm chí ẩn giấu sát ý, tựa hồ ngay sau đó sẽ xuất kiếm đuổi bọn họ đi.
Hoàng Đào kinh ngạc không thôi, chỉ vào chính mình hỏi: "Ta?!"
Sau đó liền quay đầu nói với Vân Túc Nịnh: "Ta không! Ta sẽ không đâu."
Giải thích xong, lại nói với Vũ Kỳ Sâm: "Ta không được, ta không thể thành thân."
Cố Kinh Mặc lại đột nhiên nở nụ cười, kéo Hoàng Đào đến bên cạnh mình: "Không tồi đâu, tiểu Vũ làm người rất được."
Tiếp đó, nàng hỏi Vũ Kỳ Sâm: "Tại sao trước kia ta lại không hề nhìn ra ngươi có ý định này?"
Vũ Kỳ Sâm ở vào trạng thái đâm lao phải theo lao, chỉ có thể bất chấp mà trả lời: "Vãn bối cũng chỉ vừa mới biết."
"Hả?" Cố Kinh Mặc ngẩn ra.
"Vãn bối khẩn trương... Nói không lựa lời, còn xin Ma Tôn rộng lòng bao dung."
Ba đệ tử Duyên Yên các biểu tình đau khổ nhìn về phía lão tổ cả bọn họ, lại thấy nam nhân luôn thanh lãnh thế mà "Phốc", cười ra tiếng.
Lão tổ này lòng dạ thật xấu xa!
Người vậy mà lại cười trên nỗi đau của người khác!