Khi mọi người nhìn thấy Trương Phong tát Ngô Văn Hùng, tất cả họ đều chết lặng.
Nụ cười trên mặt Ngô Văn Hùng lập tức đông cứng lại, vẻ mặt trở nên hung dữ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều có chút sững sờ, ai nấy cũng cảm thấy quá khó tin.
Không ai nghĩ rằng sau khi Trương Phong đánh Ngô Văn Nhạc xong, anh lại tát Ngô Văn Hùng!
"Xong rồi, xong rồi, Trương Phong, cậu chết chắc rồi!"
Hàn Tuyết Nghiên mở miệng, ngây ngốc nhìn Trương Phong, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Cô ấy biết, một cái tát này của Trương Phong đã khiến quán bar xong đời, ngay cả Trương Phong cũng đi đời nhà ma!
"Hỏi mày đấy? Cười đủ chưa?"
Đúng lúc này, giọng nói của Trương Phong m lại vang vọng toàn bộ quán bar.
Nhưng lần này, không ai dám cười cả.
"Mày… mày dám đánh tao?"
Ngô Văn Hùng che mặt, tức giận hét vào mặt Trương Phong.
"Nếu còn dám cười, tao không ngại đánh mày thêm một cái đâu!"
Trương Phong lạnh lùng đáp.
Sau khi nghe những lời của Trương Phong, Dương Uy, Trần Văn Văn và những người khác trở nên chết lặng.
Không ai trong số họ nghĩ rằng Trương Phong dám tấn công Ngô Văn Hùng, bây giờ lại dám nói chuyện với Ngô Văn Hùng một cách kiêu ngạo như thế, điều này đơn giản là không thể tin được!
Diệp Mị nhìn chằm chằm Trương Phong, vẻ mặt vô cùng phức tạp, dù sao khi còn đi học, cho dù Diệp Mị và nữ sinh khác bắt nạt Trương Phong, Trương Phong cũng sẽ chọn cách nuốt giận vào trong.
Nhưng lúc này, đối mặt với đại ca xã hội đen Ngô Văn Hùng, anh lại mạnh mẽ như thế!
Bọn họ không biết tại sao hôm nay Trương Phong lại có biến hóa lớn như vậy!
"Được, tốt lắm! Vốn dĩ tao định nể mặt sếp Hàn, nhưng nếu mày không biết điều, thì đừng trách tao không khách khí.”
Vẻ mặt của Ngô Văn Hùng vô cùng dữ tợn nhìn Trương Phong.
"Anh Hùng, hôm nay anh nhất định phải dạy dỗ tên Trương Phong này thật tốt, nếu không sau này làm sao chúng ta có thể lăn lộn ở khu vực này được nữa!"
Ngô Văn Nhạc vô cùng kích động nói với Ngô Văn Hùng.
"Anh Hùng, Trương Phong không hiểu chuyện, anh cho tôi chút mặt mũi được không?"
Hàn Tuyết Nghiên nói với Ngô Văn Hùng.
"Sếp Hàn, tên nhóc này vả mặt tôi, nếu tôi không xử lý đàng hoàng, sau này làm sao tôi có thể lăn lộn được nữa chứ?"
Ngô Văn Hùng tức giận gầm lên, sau đó lấy điện thoại di động ra và gọi điện.
"Tiểu Hổ, mau mang người đến quán bar Dạ Sắc!"
Nói xong, Ngô Văn Hùng trực tiếp cúp điện thoại.
Mà Hàn Tuyết Nghiên nhìn Trương Phong với vẻ mặt rất tuyệt vọng sau khi thấy Ngô Văn Hùng gọi điện thoại, cô biết Ngô Văn Hùng đã quyết tâm đối phó với Trương Phong, bất kể ai đến can thiệp cũng sẽ không có tác dụng!
"Trương Phong ơi Trương Phong, cậu đắc tội ai cũng được, sao lại đắc tội Ngô Văn Hùng làm gì chứ? Vừa rồi cậu xin lỗi Ngô Văn Hùng thì chẳng phải không có chuyện gì rồi sao?"
Hàn Tuyết Nghiên nhìn Trương Phong, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.
Lúc này, Trương Phong một mình đứng tại chỗ, trông thật nhỏ bé, giống như con cừu non chờ bị người ta làm thịt.
Trương Phong cực kỳ bình tĩnh, nhưng ở mọi người trong mắt, đây chẳng qua là tuyệt vọng trước khi chết mà thôi.
Lúc này Hàn Tuyết Nghiên rất gấp, không biết nên nói cái gì, vội vàng đi tới gần Trương Phong: "Trương Phong, coi như tôi cầu xin cậu được không? Cậu mau xin lỗi Ngô Văn Hùng đi. Chỉ cần cậu xin lỗi, tôi nhất định sẽ tìm cách bảo vệ cậu!"
"Tại sao tôi phải xin lỗi anh ta?"
Trương Phong nhàn nhạt đáp.
"Còn sao nữa chứ? Cậu tát Ngô Văn Hùng, sao lại không xin lỗi chứ? Hơn nữa, Ngô Văn Hùng không phải là người mà cậu có thể đắc tội, cậu muốn bị đánh tàn phế sao? Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân, thì cũng phải nghĩ cho cha mẹ chứ?"
Hàn Tuyết Nghiên vô cùng tức giận.
"Tôi không có cha mẹ!"
Trương Phong lạnh lùng nói.
Sau khi nghe Trương Phong nói, Hàn Tuyết Nghiên sững người tại chỗ.
Mặc dù Trương Phong biết Hàn Tuyết Nghiên đang nghĩ cho mình, nhưng Trương Phong vẫn không có ý định bỏ qua mọi chuyện.
Nếu là vài ngày trước, Trương Phong cảm thấy rằng anh có thể xin lỗi Ngô Văn Hùng và thừa nhận sai lầm của mình.
Nhưng bây giờ, Trương Phong cảm thấy cuộc sống của mình thực sự rất uất ức, rõ ràng anh có một lượng tài sản khổng lồ, nhưng anh vẫn phải sống như một thằng ngốc.
Rõ ràng, ngay cả một đại ca như Tạ Hoa Cường cũng phải tôn trọng Trương Phong và khúm núm gọi cậu chủ Trương, nhưng bây giờ Trương Phong lại bị một tên xã hội đen bắt nạt!
Nếu đám người Lâm Phỉ Nhi bắt nạt Trương Phong, Trương Phong sẽ có thể chịu đựng, dù sao thì anh cũng không thể tiết lộ danh tính của mình trước mặt Lâm Phỉ Nhi.
Nhưng Ngô Văn Hùng và Ngô Văn Nhạc là cái thá gì chứ?
Tạ Hoa Cường sẽ sớm đến đây, đến lúc đó Ngô Văn Hùng và Ngô Văn Nhạc có quyền lực đến đâu cũng sẽ phải quỳ xuống dập đầu khi nhìn thấy Tạ Hoa Cường!
Và có một lý do rất quan trọng khác khiến Trương Phong làm điều này.
Đó là Trương Phong muốn Dương Uy và Trần Văn Văn biết danh tính thực sự của anh, sau này khi nhìn thấy anh sẽ phải đi đường vòng.
Nếu không, đôi chó má này thật sự rất phiền phức, bọn họ cứ quấy rối anh, khiến anh rất phiền.
Trương Phong cảm thấy trước đó mình đã dạy cho Dương Uy một bài học lớn khi để Dương Uy quỳ trước cửa lớp.
Nhưng không ngờ tên ngốc này căn bản không có trí nhớ lâu, Trương Phong cũng không có ý định dây dưa với hai người này, mà là trực tiếp bại lộ thân phận, để bọn họ cút xa một chút.
"Trương Phong, nói xin lỗi khó vậy sao? Một tên vô dụng như anh nói xin lỗi với anh Hùng thì có gì không được chứ?"
Lúc này, Trần Văn Văn cũng đứng ra và chế giễu Trương Phong.
Bởi vì cô ta lo lắng Trương Phong sẽ thật sự cúi đầu nhận lỗi, sau đó sẽ không thể chứng kiến trò cười của anh, cho nên cô ta cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trương Phong.
Theo quan điểm của Trần Văn Văn, sở dĩ Trương Phong mạnh mẽ như bây giờ chỉ đơn giản là để thể hiện trước mặt cô ta, cố gắng khiến cô ta thay đổi quyết định.
Nhưng Trương Phong sau khi nghe những gì Trần Văn Văn nói, anh không thể không ngẩng đầu nhìn Trần Văn Văn, thầm mắng một câu đồ ngu rồi không nói gì nữa.
Trương Phong cảm thấy trước đó mình bị mù mắt rồi, làm sao anh có thể tìm một đứa ngốc như Trần Văn Văn làm bạn gái của mình chứ?
Trần Văn Văn ngoài dáng vẻ hơi xinh ra thì IQ hoàn toàn âm vô cực!
"Bịch bịch bịch!"
Lúc này, ở cửa quán bar đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Mọi người nghe xong đều quay đầu lại nhìn.
Ở lối vào của quán bar, một nhóm lớn người trực tiếp đi vào quán bar với những thứ như gậy bóng chày và ống thép trong tay.